Chương 1747
Ba người vừa ăn vừa cười, khỏi phải bàn sôi nổi biết bao, bé con ọ ẹ ọ ẹ, thỉnh thoảng còn có thể bật ra mấy từ đơn, khỏi phải bàn đáng yêu cỡ nào.
Sau đấy chợt cảm thấy có một luồng gió lạnh phả vào mặt, sau đó trước mặt xuất hiện một bóng người.
Cô ngẩng đầu, là Tô Chính Kiêu.
Đường Tiêu Nhiên rất kinh ngạc, nhưng vẫn giữ gương mặt thản nhiên tự đắc, nói: “Không phải anh muốn rời đi à? Chưa đi nữa sao?”
Những lời này khiến cho Tô Chính Kiêu lập tức sôi gan, suýt chút nữa đã lật đổ cái bàn trước mặt: “Đây là thái độ mà em đối xử với tôi sao?”
Anh ở bên kia vất vả mệt nhọc, cô thì hay rồi, ở đây ăn uống ngon lành, khiến anh quả thực muốn ói máu!
“Thái độ gì đấy?” Cô không hiểu.
“Chẳng phải em nói rằng Cảnh Hiên không thể không có ba hay sao? Hôm nay tôi ẽ rời khỏi nước K rồi, vậy mà em còn ở đây ăn uống say sưa?”
Đường Tiểu Nhiên giữ thái độ bình thản mà à một tiếng, nói:
“Không phải là anh từ chối tôi sao? Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, không thể chỉ vì anh từ chối tôi mà dừng lại được. Cho nên không cần biết anh có rời đi hay không, tôi vẫn sẽ đi dạo phố, vẫn sẽ ăn uống. Lẽ nào có điều gì không đúng sao?”
Hít vào, thở ra, lại hít vào, rồi lại thở ra, Tô Chính Kiêu lặp đi lặp lại những động tác này: “Rốt cuộc thì em có ý gì?”
Cô hỏi vặn:
“Tôi kiên trì suốt tám năm, bị anh làm tổn thương tám năm, anh từ chối tôi hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ còn muốn tôi mất hết mặt mũi, mất hết tôn nghiêm lại tiếp tục theo sau anh? Không có chuyện đấy đâu! Những tổn thương lúc trước tôi phải chịu đựng đã đủ rồi!”
Hai mắt anh hoa lên, không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng đi này, Tô Chính Kiêu thầm mắng trong lòng.
Bà nhà nó! Quả nhiên là tự bê đá đập chân mình, lần này thì hay rồi!
Anh nhìn về phía Hoắc Đình Phong ở bên cạnh. Hoắc Đình Phong nhùn vui ngồi xuống bên cạnh Thân Nhã, đón lấy bé con, trêu đùa.
Tô Chính Kiêu nhíu mày, anh cũng chẳng biết phải nói như thế nào, thành ra hơi lắp bắp: “Chuyện đó… Chuyện đó…”
Đường Tiểu Nhiên không hề để ý đến Tô Chính Kiêu, cô quay lưng lại với anh.
“Tất cả sai lầm đều là lỗi của anh, hôm qua không phải là thật lòng anh đâu, anh vui còn không kịp ấy chứ. Anh cũng chỉ muốn trong lòng thoải mái một chút, để em lo lắng cho anh một chút thôi. Em bớt giận, hạ hỏa đi được không em?” Chẳng còn cách nào, dáng vẻ lấy lòng, nhẹ giọng nói những lời xin tha kia quả là khiến người ta không thể nào nhìn thẳng.
Điều này quá khác so với tình tiết mà anh dự đoán từ trước, hoàn toàn có thể dùng cụm từ ‘chuyển biến đột ngột’ để hình dung.
Bả vai Thân Nhã không ngừng run lên, không chịu nổi, thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi!
Biết trước sẽ có ngày hôm nay sao lúc trước còn như thế!
Lúc người ta cho đường xuống nước thì không chịu xuống, khăng khẳng phải đi đến nước này, Tô Chính Kiêu đúng là rơi mất não rồi!
Làm sao bây giờ? Thật sự rất muốn cười, trong bụng cũng sắp nghẹn đến hỏng rồi…