Chương 1816
“Việc bên nhà hàng sao rồi, cậu còn định quay về công ty không?”
Trần Diễm An tựa vào lưng ghế, ngón tay gõ nhẹ lên chiếc cốc thuỷ tinh: “Tạm thời tớ sẽ không về công ty đâu, phải làm tiếp bên nhà hàng đã.”
Diệp Giai Nhi cảm thấy Trần Diễm An khá vất vả rồi, nguyên liệu của nhà hàng nhiều như thế mà cô quyết tâm một mình gánh vác.
Hai người cũng không nói chuyện quá lâu. Nửa tiếng sau thì ai về nhà nấy.
Cũng không biết tại sao nhưng Trần Diễm An luôn cảm thấy trong suốt mấy ngày Quý Hướng Không không có ở nhà, cô ngủ cực kỳ nhiều, hơn nữa còn luôn cảm thấy mệt mỏi, toàn thân vô lực, chẳng lẽ là do gần đây vất vả quá sao?
Vậy nên mỗi ngày sau khi tắm, Trần Diễm An đều đi ngủ luôn, thậm chí còn không xem ti vi.
Một bên khác.
Ba người đi du lịch nhưng tình huống lại khá xấu hổ chứ không như những gì Tưởng Mộng Khiết đã tưởng tượng.
Maldives là thiên đường trần gian. Cô ta cứ nghĩ, chỉ cần ở một nơi đẹp đẽ như vậy thì hai người sẽ tức cảnh sinh tình mà nhớ về những hồi ức trước đây.
Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, cô ta và Văn Văn đi đằng trước.
Quý Hướng Không đi đằng sau, ở giữa còn cách nhau mấy bước chân.
Có lúc Văn Văn mệt rồi thì anh ta sẽ dịu dàng bế Văn Văn lên chứ hai người hoàn toàn không hề giao lưu với nhau.
Khi cô ta cố dùng Văn Văn để gợi đề tài: “Nếu vì Văn Văn mới làm vậy thì không cần thiết đâu, Văn Văn chỉ là con nuôi thôi, không phải là con của em!”
Quý Hướng Không không quá kích động, chỉ bình thản trả lời cô ta đứa trẻ không phải là vấn đề, cô ta nghĩ nhiều rồi.
Mỗi ngày, ba người đều cùng đi dạo, đi ăn, dạo phố. Tưởng Mộng Khiết cũng tính toán cẩn thận, một ngày cô ta và Quý Hướng Không còn chưa nói với nhau quá 10 câu.
Thái độ của anh ta quá lạnh lùng, cứ như một viên đá không hề có vết nứt hay điểm yếu. Một tuần sắp trôi qua mà hai người vẫn lạnh nhạt và xa cách như vậy.
Tưởng Mộng Khiết tức giận rồi, cô ta không cam tâm, ghen ghét, giận dữ, nhưng có tác dụng gì đâu?
Chớp mặt một cái, chiều mai họ đã phải bay về thành phố S rồi. Cô ta cảm thấy không thể cứ lãng phí thời gian thế này được.
Vậy nên tối đó, cô ta đã ở khách sạn chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm rồi gọi điện cho Quý Hướng Không.
Cô ta đã bảo nhân viên quản lý dẫn Văn Văn đi rồi, đêm nay là khoảng thời gian của riêng hai người bọn họ.
Khi cánh cửa vừa mở ra, Tưởng Mộng Khiết đã đứng ngay sau cửa.
Thế nên Quý Hướng Không không hề nhìn thấy quần áo trên người cô, anh tuỳ tiện bước vào bên trong.
Ngay sau đó, Tưởng Mộng Khiết liền khoá cửa lại.
Cô ta tiến lên vài bước rồi ôm chầm lấy vòng eo rắn chắc của Quý Hướng Không và áp mặt lên lưng anh ta.