Chương 1838
Giang Uyển Đình cũng không nói gì nữa, bà ta xua tay, bảo cô ta có thể đi rồi.
Sau đó bản thân ngồi ở trên xe lăn, tiếp tục xử lý nguyên liệu.
Nói thật, lượng công việc bây giờ quả thật không ít. Nhưng cứ vào lúc này, Trần Diễm An lại xảy ra chuyện như vậy!
Bảo một người hai chân bất tiện như bà ta ngồi trên xe lăn làm chuyện như này, bà ta thậm chí có chút cảm thấy hai người bát tự không hợp, cho nên mới tương khắc như vậy!
Suy nghĩ như vậy, trong lòng lại cảm thấy tâm phiền ý loạn, bà ta khẽ lắc đầu, dứt khoát không nghĩ gì nữa, bà ta tiếp tục cúi người say đồ.
Bệnh viện.
Quý Hướng Không và Trần Diễm An đều đang đợi tin tức.
48 tiếng, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài.
Vào lúc này, 48 tiếng rõ ràng rất quan trọng, bởi vì nó liên quan tới một mạng người, còn cả cuộc đời của một cô gái chưa kết hôn.
Rất hiếm khi Trần Diễm An cứ trầm mặc như lúc này, cô rất ít trầm mặc kiệm lời như vậy.
Thấy cô như vậy, cảm xúc của Quý Hướng Không cũng bị ảnh hưởng, đưa cánh tay ôm cô vào lòng: “Chuyện này, em phải nghe anh!”
Cho dù có xảy ra tình huống xấu nhất, anh cũng sẽ gắng hết sức hóa nguy thành an cho cô, cho nên cô chỉ cần nghe lời của anh là được, không cần nghĩ nhiều!
“Duy quyền như vậy sao?” Tâm tư của Trần Diễm An vẫn có chút thâm trầm, nhưng không lộ ra.
“Phải, trong chuyện này anh rất duy quyền, nhưng những chuyện khác, anh cho em quyền lực nên có! Tha thứ cho anh khi không thể nhìn em vào tù, chịu khổ, anh không làm được!” Giọng điệu và thái độ của Quý Hướng Không khi nói câu này đều rất đanh thép.
Trần Diễm An đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh: “Nói sau đi, sự việc không phải còn chưa diễn ra tới mức đó sao.”
Ở một bên khác.
Tưởng Mộng Khiết đã đến bệnh viện, nói tên của bệnh nhân, hỏi phòng bệnh và tầng của cô ấy.
Nhân viên lễ tân tò mò hỏi: “Cô là gì của cô ấy?”
“Ồ, tôi là bạn của cô ấy, tới thăm cô ấy.” Tưởng Mộng Khiết tìm cớ nên nói như vậy.
Nhân viên của quầy lễ tân nghe vậy cũng không có nghi ngờ gì, nói số tầng và số phòng bệnh cho cô ta.
Dựa theo thông tin, Tưởng Mộng Khiết đi thang máy lên tới tầng 8, đi thẳng tới phòng bệnh của bệnh nhân.
Cửa phòng bệnh không có đóng, để chừa một khe hở.
Qua khe hở rất bé, cô ta có thể nhìn thấy một nam một nữ ngồi ở bên giường bệnh.
Người phụ nữ chắc là mẹ của cô ấy, nhìn tuổi tác có hơi lớn.
Mà người đàn ông chắc là bạn trai của cô ấy, cử chỉ của giữa hai người rất là thân mật.
Tưởng Mộng Khiết không có đi vào, mà ngồi ở một góc rẽ ở một bên, cô ta đang chờ đợi một cơ hội.
Có lẽ là 10 phút sau, càng có lẽ là 20 phút sau, người đàn ông và người phụ nữ lần lượt đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh, nhưng không có đóng cửa phòng bệnh.
Đợi sau khi hai người rời đi, Tưởng Mộng Khiết đi vào phòng bệnh, hơi kéo cửa lại, che đi ánh mắt nhìn từ bên ngoài vào.