Chương 1840
Đi tới bên giường, Trần Diễm An lại cảm thấy dưới chân lồi lõm không bằng phẳng, có chút gợn chân.
Cô cúi người nhặt lên, ánh mắt trong lúc vô tình dừng trên chiếc móc chìa khóa, cơ thể chợt chấn động, ngây ra tại chỗ.
Quý Hướng Không phát giác sự khác thường của cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt của Trần Diễm An dịch chuyển, miệng lại không sao, thản nhiên bỏ chiếc chìa khóa vào trong túi quần, nói: “Mặt nạ dưỡng khí của cô ấy hình như bị trượt xuống rồi.”
Quý Hướng Không cũng lưu ý thấy, sau đó gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ kiểm tra tình trạng cơ thể, sau đó lại đeo mặt nạ dưỡng khí lên: “Vấn đề không lớn, mặt nạ dưỡng khí mở ra chưa lâu, nếu lâu thêm một chút, vậy thì vấn đề đương nhiên lớn rồi.”
Mấy người nghe vậy thì đều thở phào.
Tuy nhiên, Trần Diễm An vào lúc này lại lưu ý tới lông mày của cô ấy đang nhíu lại.
Nhắm mắt, lại mở mắt, sau khi xác định cái mình nhìn thấy không phải ảo giác, cô vui mừng gọi: “Bác sĩ! Bác sĩ! Cô ấy đang cử động! Đang cử động!”
Lần này, ánh mắt của tất cả mọi người dừng ở trên giường.
Đúng thế, lông mày thanh tú của cô gái đang cử động, lông mi hơi rung.
Mấy người đều nín thở, không dám phát ra âm thanh, sợ sẽ phá vỡ cảnh tượng lúc này, bọn họ trầm mặc, nhìn không chớp mắt.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.
Cô gái rất muốn mở mắt ra, nhưng động tác như này đối với cô ấy mà nói dường như rất khó khăn, nhúc nhích rất lâu mới khó khăn mở ra một khe hở, đủ để khiến mọi người mừng rỡ!
Sự kích động trong lòng Trần Diễm An khó thể hình từ ngữ để hình dung, túm lấy cánh tay của Quý Hướng Không, cô rất kích động: “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Cô ấy tỉnh rồi!”
Quý Hướng Không cũng bị thần sắc và cảm xúc của cô lây nhiễm, thần kinh luôn căng thẳng cuối cùng cũng giải phóng, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô: “Thoải mái rồi chứ?”
“Như trút được gánh nặng, hòn đá đè trong tim cuối cùng cũng dịch ra, em bây giờ rất dễ chịu!” Trần Diễm An nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Quý Hướng Không không nói chuyện, anh đưa tay vuốt nhẹ tóc của cô, chỉ cần cô cảm thấy thỏa mái là được.
Mẹ và bạn trai của bệnh nhân càng kích động, vây lấy cô gái.
Trần Diễm An cũng hận không thể lao qua giống như bọn họ, Quý Hướng Không từ trong ánh mắt của cô nhìn thấy những cảm xúc này, anh ngăn lại: “Giường rất bé, không có chỗ của em, bây giờ chúng ta nhường thời gian cho bọn họ đi.”
Trần Diễm An gật đầu, cô lần nữa nhìn một màn trước mắt, sau đó cùng với Quý Hướng Không rời khỏi phòng bệnh.
Mới đi ra ngoài, cô dựa cơ thể mềm nhũn vào tường: “Ôm em, hai chân của em mềm nhũn, không đi được.”
Quý Hướng Không cảm thấy buồn cười, khóe miệng cong lên.
“Em không phải giỏi lắm, biết chống đỡ lắm sao? Không phải còn nói mình muốn vào tù, giờ sao lại rén rồi?”
Trần Diễm An như trút được gánh nặng cũng lập tức lấy lại sức sống: “Nghe ý tứ trong lời này của anh hình như là hận em không thể bị bắt vào trong sớm.”