CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

Chương 1848

Thấy vậy, Giang Uyển Đình nhìn sang Quý Hướng Không: “Văn Văn thật ra rất đáng thương, vậy nên…”

Tuy lời nói phía sau bà ta không nói ra, nhưng ý tứ trong đó đã rất rõ ràng.

Quý Hướng Không không lên tiếng, chỉ nhìn Trần Diễm An.

Nếu cô đồng ý, anh đương nhiên không nói gì cả.

Giang Uyển Đình hiểu hàm ý trong lời nói của anh, nhìn qua.

Trần Diễm An lại không hề dao động, thái độ rất cứng rắn.

Cuối cùng, Tưởng Mộng Khiết vẫn bị cảnh sát đưa đi.

Gào khóc, đằng sau còn có bóng hình nhỏ bé không ngừng đuổi theo của Văn Văn…

Tuy không phải là cháu ruột, nhưng cũng là cháu trên danh nghĩa.

Nhìn cháu của mình khóc xé ruột xé gan, trong lòng bà ta cũng rất khó chịu.

Nhưng bà ta nghĩ không thông, Tưởng Mộng Khiết luôn dịu dàng như vậy sao lại lựa chọn con đường không thể quay đầu như vậy.

Văn Văn còn bé, đương nhiên không đuổi kịp bước chân của người lớn.

Rất nhanh thì cảnh sát đã bỏ xa cậu bé, xe cảnh sát vụt qua.

Giang Uyển Đình khẽ thở dài một tiếng, bảo Quý Hướng Không đi bế Văn Văn quay lại.

Anh không nói gì, xoay người đi đuổi theo Văn Văn, cứng rắn ôm cậu bé trở về.

Văn Văn vừa nhìn thấy Trần Diễm An, cậu bé giống như con sư tử nhỏ phát điên, chạy tới, đấm đá cô: “Đồ khốn! Là dì làm mẹ đi! Dì là đồ xấu xa!”

Lực đạo của đứa trẻ quả thật không lớn đi đâu được, Trần Diễm An nhíu mày: “Được rồi, cháu yên tĩnh đi!”

“Đồ xấu xa! Cô là đồ xấu xa! Cháu muốn mẹ! Muốn mẹ!”

Văn Văn giống như con ngựa hoang tuột dây cương, ngang ngược nói cô.

Cuối cùng vẫn là Quý Hướng Không đi tới, ôm cậu bé ra, nói: “Chuyện này không phải lỗi của dì, là mẹ cháu làm sai, cho nên mới bị đưa đi, biết không?”

Văn Văn vẫn đang rơi nước mắt.

Một lát sau, cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn Giang Uyển Đình: “Bà nội, bà liệu có khi nào không cần cháu nữa không?”

“Tại sao hỏi như vậy?” Giang Uyển Đình lau nước mắt cho cậu bé.

“Cháu từ bé không có ba và mẹ, luôn ở trong cô nhi viện, sau đó mẹ nhận nuôi cháu, mẹ đối với cháu rất tốt, bây giờ mẹ bị đưa đi rồi, cháu lại không ai cần, bà nội có phải sẽ đưa cháu về cô nhi viện không? Bà nội, cháu sẽ rất ngoan, cũng sẽ rất nghe lời, bà đừng đưa cháu về cô nhi viện, có được không?”

Cậu ta mở đôi mắt trong trẻo, mang theo sự mong chờ.

Trái tim của Giang Uyển Đình như bị bóp nghẹt, đau lòng, bà ta gật đầu: “Được, không đưa cháu trở về, không đưa về.”

Đối với Văn Văn, Trần Diễm An luôn không có thiện cảm gì.

Nhưng hiện nay nghe thấy lời như này nói ra từ trong miệng của một đứa trẻ bảy tuổi, trái tim cô bị bóp đau.

Vì vậy, cô nhìn cậu bé nhiều hơn.

Cậu bé rất hoảng sợ, cơ thể cuộn lại rất nhỏ, giống như rất sợ bị người khác lần nữa đưa vào cô nhi viện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi