Chương 1864
Trần Vu Nhất còn tưởng là mình đã nghe nhầm!
Bạn bè của Quý Hướng Không nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng quan hệ tốt nhất vẫn là Thẩm Hoài Dương và Trần Vu Nhất.
Bây giờ Thẩm Hoài Dương đã là người có gia đình, không thể ngày nào cũng cùng anh đi uống rượu, cho nên chỉ còn lại có Trần Vu Nhất.
Không cần biết trước đây Trần Vu Nhất đã gây ra những chuyện gì, nhưng lúc này, quả thực chính là Quý Hướng Không gây thêm rắc rối cho anh ta.
Trần Diễm An rót một cốc nước nóng, cô chưa kịp uống thì quản lý của nhà hàng đã gọi: “Có thể có vấn đề gì đó với một vài nguyên liệu trong nhà hàng, nhiều khách hàng đã bị đau bụng.”
Cúp điện thoại, Trần Diễm An lấy chăn bông đắp cho Quý Hướng Không, xem lại thời gian, đã hơn chín giờ tối.
Cô lấy chìa khóa xe, khởi động xe, lao thẳng đến nhà hàng.
Không biết lô nguyên liệu nào gặp sự cố, hầu hết thực khách trong nhà hàng đều ôm bụng, một số khách hàng thì chửi bới.
Thời gian không thể chậm trễ nữa, Trần Diễm An ngay lập tức sử dụng mối quan hệ cá nhân của mình và Quý Hướng Không, để bệnh viện cho năm xe cấp cứu đến, chở về bệnh viện cùng một lúc.
Bệnh viện đã kín chỗ nên Trần Diễm An lập tức tìm thẳng viện trưởng, nhờ ông ấy bỏ trống một tầng.
Viện trưởng đã gọi điện thoại cho bác sĩ điều trị, đồng thời cử hơn chục bác sĩ điều trị đến để kiểm tra nguyên nhân và chuyền nước biển.
Cuối cùng, tất cả các bệnh nhân đều có giường và được điều trị kịp thời, không ai bị sót lại.
Thực ra, vì sắp đóng cửa nên các cửa hàng đều không có nhiều khách, khách bị đau bụng lúc này cũng chỉ chiếm một phòng bệnh lớn thôi.
Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn
Đợi khi mọi người cảm thấy thoải mái hơn, Trần Diễm An đứng giữa phòng bệnh, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Gần đây chuyện mẹ chồng tôi đột ngột ngất xỉu hẳn ai cũng biết. Lúc cơ thể bà còn khoẻ mạnh chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, mà nhà hàng tạm thời do tôi quản lý, do phải chạy qua chạy lại giữa nhà hàng và bệnh viện, đôi khi sẽ sơ suất và phục vụ không được chu đáo, nên mới dẫn tới chuyện như vậy xảy ra.”
“Đây là lỗi của tôi, tôi xin lỗi tất cả mọi người, đồng thời tôi cũng đảm bảo sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy trong tương lai. Phía sau nhà hàng là tập đoàn Quý Thị, tôi không thể vì chút lợi nhuận mà làm tổn hại danh tiếng của Tập đoàn Quý Thị.”
“Tôi chắc chắn sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng về chuyện này. Khi cơ thể mọi người hồi phục và xuất viện, tôi gửi mỗi người 3 triệu tiền thăm hỏi, đây là sự tôn trọng của tôi dành cho mọi người.”
Nghe vậy, không ai trong phòng bệnh phản đối, tất cả đều gật đầu hài lòng.
“Tôi mới tiếp quản công việc nhà hàng, cảm ơn mọi người lần này đã cho tôi động lực và sự bao dung như vậy.”
Dứt lời, Trần Diễm An cúi đầu chào mọi người ba lần.
Ngược lại, lần này vang lên tiếng vỗ tay, mọi người đều tươi cười, không có tiếng chỉ trích, cũng không có tiếng mắng mỏ.
Trước hết là do lúc đầu mọi người được đưa đến bệnh viện kịp thời, sau đó bác sĩ điều trị lần lượt điều trị cho, không bị sót ai.
Sau đó là thái độ thừa nhận sai lầm của cô và phản ứng của cô sau chuyện này, cô đã tính toán chu đáo mọi chuyện.
Bởi vì loạt hành động này khiến mọi người đều rất hài lòng, thế nên tiếng trách móc tự nhiên cũng sẽ biến mất.