“Không biết, dùng để tả đàn ông cũng được mà.
Gặp đâu sắc đẹp nghiêng thành, để rồi lỡ dở trăm năm cuộc đời.
Thế nào mợ Thẩm?”
“…” Có ai tự khen mình thế à?
Hai người đứng trước cửa gõ nhẹ, Hứa Mẫn Nhu ra mở cửa, vừa thấy Thẩm Hoài Dương đã lớn tiếng gọi với vào trong phòng khách: “Ba, mẹ, em rể đến.”
Diệp Giai Nhi nghe vậy liền thoáng liếc qua Hứa Mẫn Nhu, cau mày bất lực.
Hứa Mẫn Nhu không để ý đến cô, cười khì khì nhận lấy quà trong tay Thẩm Hoài Dương, luôn miệng gọi một câu em rể, hai câu em rể, vô cùng thân thiết.
Hai người đi vào, Diệp Đức Huy cùng Quách Mỹ Ngọc đang dọn dẹp, thấy hai người thì dừng động tác trong tay lại.
“Đến rồi đây…”
Diệp Đức Huy nhìn Diệp Giai Nhi trước, rồi tươi cười chào hỏi Thẩm Hoài Dương, nhưng mà trông không được tự nhiên cho lắm.
Mà Thẩm Hoài Dương thì lại rất thoải mái, nhã nhặn, phóng khoáng, lễ phép chào hỏi: “Ba, mẹ.”
Một nhân vật lớn bình thường chỉ gặp trên TV lại xuất hiện trước mặt mình như vậy, đúng là có phần bối rối.
Quách Mỹ Ngọc đáp một tiếng, tươi cười bảo hai người ngồi xuống.
Tuy là con rể bà, nhưng dù gì cũng mới gặp nhau lần thứ hai, đương nhiên không thể thoải mái không chút câu nệ.
Mấy người cùng ngồi xuống sô pha, ngoài cười trừ ra cũng không biết nên kiếm đề tài gì để nói cho phải.
Thẩm Hoài Dương cũng nhận ra, đảo mắt nhìn bốn phía phòng khách, lướt nhìn vật kỷ niệm khắp nơi, cười khẽ hỏi: “Ba mẹ rất thích du lịch à?”
Câu này đã nói trúng ý của Diệp Đức Huy.
Ông gật đầu, nhiệt tình nói: “Ba mẹ thích nhất là đi du lịch, mà phải là du lịch tự do, đi khắp nơi nhìn ngắm…”
Câu chuyện sau khi được khơi gợi thì không hề dừng lại, Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc luôn rất thích kể lại những chuyện lý thú khi đi du lịch.
Hai người ngày càng nhiều tuổi, thích đi khắp nơi du ngoạn núi non sông nước.
Nhưng ở nhà, không người nào thích nghe bọn họ kể chuyện đi du lịch cả.
Ai nấy bận bịu công việc, khó khăn lắm mới tóm được người nghe, phải nói là nhiệt tình tràn đầy.
Lạ lẫm, bối rối, mất tự nhiên… từ lúc nào đã ném đâu chẳng rõ.
Mà cái gọi là chuyện lý thú của bọn họ, Diệp Giai Nhi đều đã nghe không dưới ba lần, thật sự không còn gì hứng thú.
Hứa Mẫn Nhu thì càng uể oải hơn, ngán ngẩm ngồi nghe, thỉnh thoảng liếc trộm người đàn ông đối diện, sau đó ngơ ngác thất thần.
Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc thay nhau ra trận, chồng một câu, vợ một câu, không ngừng nghỉ.
Thẩm Hoài Dương với vóc người cao ráo vẫn luôn ngồi thẳng tắp, nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng cười phụ họa, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà trong cái chén trên tay.
Diệp Giai Nhi cũng liếc anh, thoáng cau mày lại nhưng khóe môi thì giương lên.
Anh nghe nghiêm túc thật… Chỉ lát sau, bầu không khí dần trở nên thân thiết, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười.
Quách Mỹ Ngọc nhìn thoáng qua đồng hồ, đứng lên cười nói: “Mẹ đi nấu cơm trưa.”
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, ấn tượng của bà với Thẩm Hoài Dương đã thay đổi rất nhiều, niềm vui tỏa ra từ tận đáy lòng..