Chương 1988
Trần Diễm An đang trang trí trang sức, nghe thấy âm thanh, cô nâng mắt thoáng nhìn qua, đương nhiên cũng đã nhìn thấy Quý Hướng Không.
Nhưng mà cô làm như mình không hề nhìn thấy cái gì, tiếp tục cúi đầu xuống làm như không thấy, cứ coi như là không khí.
“Đây là của Quý tổng gửi đến cho nhà thiết kế CY, bên trong có cả thức uống nóng và lạnh, mọi người đi nhận đi.”
Thư ký tươi cười chào hỏi mọi người.
Mà Quý Hướng Không thì nhấc chân đi ra phía trước, đứng vững trước mặt Trần Diễm An: “Em có lạnh không?”
“…”
Đầu cũng không nhấc lên, Trần Diễm An cất kỹ trang sức màu xanh nhạt lại, lập tức lấy ra một bộ màu đỏ, cô nói: “Cầm lấy cái này, bộ tiếp theo là chụp nó.”
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Đôi chân dài của Quý Hướng Không bước một bước, trực tiếp ngăn cản đường đi của cô.
Thấy thế, trong lòng Trần Diễm An cảm thấy rất phiền phức: “Không có mắt nhìn à, chẳng lẽ anh không thấy tôi đang làm việc?”
“Chỉ cần mấy phút mà thôi, sẽ không lâu lắm đâu.”
“Không rảnh.”
Trần Diễm An không hề nể nang gì mà từ chối ngay, cô bước đến đeo trang sức cho người mẫu rồi lại bắt đầu chụp ảnh.
Nhân viên công tác bộn bề nhiều việc, ngay cả thời gian uống một ly nước cũng không có, người mẫu chụp ảnh thì mặc một chiếc váy lộ lưng hoặc lộ vai, sắc mặt trắng bệch bởi vì bị đông lạnh, trông rất tái nhợt.
Thấy vậy, Quý Hướng Không cũng không còn quấy rầy nữa, nhưng anh không ngồi vào xe mà là đứng bên cạnh xe, nghiêng người dựa ở đó, ánh mắt thì nhìn cô.
Bởi vì thời tiết quá lạnh, cho nên thời gian quay chụp phải được rút ngắn, tốc độ chụp ảnh cũng rất nhanh, trong nháy mắt chỉ còn lại có một bộ.
Thợ chụp ảnh từ nước A đến đây với Trần Diễm An cũng là thợ chụp ảnh nổi tiếng quốc tế, ảnh mà anh ta chụp có đủ cảm nhận về mọi khía cạnh.
Chỉ một chốc là đã chụp xong, thợ chụp ảnh trao cho Trần Diễm An cái ôm nhiệt tình, lại đặt một nụ hôn lên trên má cô: “Cục cưng à, cảm giác thiết kế của cô càng ngày càng mạnh nha, tôi rất thích.”
“Anh cũng vậy đó, tôi đã ghen tỵ với kỹ thuật chụp ảnh của anh từ lâu rồi, nếu không thì kêu Spoll nhường anh lại cho tôi đi, anh xem xem tôi thích anh bao nhiêu chứ.” Trần Diễm An trêu ghẹo.
Quý Hướng Không đứng cách đó không xa nhìn hai người bọn họ thân mật với nhau, lồng ngực phập phồng, lúc anh đang chuẩn bị bước tới thì hai người đã tách ra, anh đành hậm hực dừng chân.
Trần Diễm An khom người, khóe mắt liếc nhìn anh, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên.
Anh ngăn cản trước người cô: “Bây giờ chúng ta nói chuyện với nhau đi.”
Cô vẫn nở một nụ cười lạnh, cô không có ý định muốn để ý tới anh, trực tiếp đi lướt qua anh.
Thấy vậy, Quý Hướng Không vội vàng đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô.
Đứng vững bước chân, tay phải Trần Diễm An vén mái tóc xoăn quyến rũ lòng người ra sau tai, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Anh là ai, chúng ta có quen nhau không?”
Quý Hướng Không ngập ngừng: “Diễm An.”