Chương 2003
Trần Vu Nhất nheo mắt nói: “Mình luôn cảm thấy phản ứng của cô ấy kỳ kỳ. Lẽ nào cô ấy nhận nuôi một đứa trẻ.”
Quý Hướng Không thậm chí còn ngu ngơ hơn anh ta, nhưng sau khi nghe những gì anh ta nói, anh biết một chút, lông mày nhíu lại.
Mộ Dĩnh Nhi vẫn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, cô ta chỉ nghe, không nói lời nào, nhận nuôi một đứa trẻ, làm mẹ kế?
“Thôi bỏ đi, dù sao sau này cậu và con ma nữ đó cũng không liên quan gì nữa. Cô ta có chuyện gì cũng không đến lượt cậu lo, vậy thì cứ coi mình nói tào lao đi. Sau này cậu và Trợ lý Mộ sống hạnh phúc với nhau đi, mình tặng cậu quà to luôn…”
Nghe vậy, Mộ Dĩnh Nhi ở sau lưng hai người, khẽ nhếch khóe môi lên, niềm vui sướng trong lòng đột nhiên trào dâng.
Giờ đây, mọi người đều thầm nghĩ cô ta là con dâu nhà họ Quý.
Nhìn xem, ngay cả người bạn thân nhất bên cạnh Quý tổng cũng nghĩ thế này.
Có thể nói, cuộc sống mà cô ta mong muốn không còn xa nữa.
Hơn nữa, trong lòng cô ta đã âm thầm lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của mình.
Đợi khi cô ta thực sự kết hôn với Quý tổng, sau này cô ta sẽ mua cho ba mẹ mình một biệt thự, sau đó cho họ một số công việc nhẹ nhàng tự làm được, để cuộc sống sau này không cần lo cơm áo gạo tiền.
Mà cô ta cũng như những người phụ nữ bình thường khác, lấy chồng, sinh con, chăm sóc gia đình, để cả gia đình hạnh phúc sống bên nhau.
Chân mày của Quý Hướng Không chau lại: “Tôi thấy khoảng thời gian này cậu ngày càng ngứa đòn, nhất là cái miệng rộng kia, khiến người ta muốn xé nát.”
“Có ngon thì đứng dậy đánh mình đi, nói như thể cậu đứng dậy được ấy, mình tặng quà cho cậu là chuyện vui, các cậu phải cảm ơn mình, có đứng không em Mộ?”
Cái miệng luyên thuyên của Trần Vu Nhất khiến Mộ Dĩnh Nhi mỉm cười, sau đó cắt một quả táo và đưa cho anh ta.
Ở bên kia.
Trò chuyện gần xong, Hoắc Đình Phong mang theo mấy bé bi đang bi ba bi bô bước vào.
“Cần đưa các em về nhà không?” – Hoắc Đình Phong nói.
Diệp Giai Nhi lắc đầu, Thẩm Hoài Dương đang trên đường tới rồi, Trần Diễm An cũng đang lắc đầu, cô tự mình lái xe tới.
Hoắc Đình Phong và Thân Nhã dự định ở thành phố S hai ngày, bởi vì Trần Diễm An cũng tình cờ trở về, cả năm không gặp nhau, bây giờ có cơ hội, bọn họ đương nhiên muốn hội họp.
Trần Diễm An trở về khách sạn đã là 7 giờ 20, Âu Dương Tư cực kỳ bất mãn: “Người lớn vậy mà nói lời không giữ lời, em về muộn cả 20 phút.”
“Kế hoạch không ứng phó kịp thay đổi. Có nước trái cây không, rót em một ly.” – Trần Diễm An cảm thấy hơi khát.
Vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, Âu Dương Tư vẫn rót một ly nước trái cây, sau đó bất ngờ vươn tay ôm lấy cô: “Về trễ một phút thì ôm một phút, bây giờ bắt đầu ôm hai mươi phút.”
Nghe vậy, Trần Diễm An không hề khách sáo đập tay anh xuống: “Cả ngày chỉ biết ăn đậu hũ con gái nhà người ta.”