Chương 2036
Ánh mắt của Âu Dương Tư cũng dừng trên người anh, nheo đôi mắt đào hoa lại, nhìn anh như gặp mặt kẻ thù, bộ dạng đỏ mắt: “Sao hả, thần kinh à?”
Miệng của anh ta không độc địa đâu, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy Quý Hướng Không thì sẽ không tự chủ được mà độc mồm.
Ai kêu Nguyên Bảo đã từng kết hôn với người đàn ông này, hơn nữa ba ruột của Huyền Diệp còn là anh, anh ta không có cách nào để thích anh được cả!
Đôi mắt sâu thẳm của Quý Hướng Không vẫn nhìn chằm chằm anh ta, tuy trong lòng còn ôm Huyền Diệp, nhưng toàn thân trên dưới đã tỏa ra một loại khí tức sắc lạnh.
Có điều, Âu Dương Tư luôn thích gây sự nhất, những lúc như này, anh ta thậm chí còn nhếch môi, khẽ mỉm cười.
Trần Diễm An lúc này rất bận, bận tới tới bù đầu bù cổ, căn bản không có tâm trạng và thời gian đi quan tâm hai người, một lòng một dạ sửa bản thiết kế.
Bầu không khí có hơi căng thẳng, vào lúc này, một tiếng chuông điện thoại truyền tới, là của Quý Hướng Không.
Anh cúi đầu, nghe máy, là Mộ Dĩnh Nhi gọi tới, lông mày nhíu lại, giọng điệu không tốt lắm: “Có chuyện gì?”
“Quý… Quý tổng… mẹ em ngất xỉu rồi bây giờ đang ở viện… Bà ấy cần làm phẫu thuật… Em muốn mượn ít tiền của anh… Em bảo đảm rất nhanh sẽ trả lại…” Giọng nói của Mộ Dĩnh Nhi rất dịu dàng, có mang chút nức nở.
Quý Hướng Không mấp máy môi, mở miệng nói: “Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Nhân Dân… mẹ em đột nhiên ngất đi… bây giờ đang ở trong phòng phẫu thuật…” Mộ Dĩnh Nhi có hơi sợ.
Không có ở lại nữa, hai cánh tay của Quý Hướng Không khẽ động, để Huyền Diệp vào trong lòng Âu Dương Tư.
Anh xoay người đi ra bên ngoài phòng.
Một lát sau thì anh rời khỏi phòng, Âu Dương Tư dựa vào bên cạnh bàn làm việc, nói: “Anh nghe thấy rồi, là điện thoại của một người phụ nữ, giọng nói còn rất nhẹ nhàng.”
Trần Diễm An không có ngẩng đầu, vẫn đang cúi đầu tiếp tục sửa bản vẽ: “Sao vậy? Cũng bị giọng nói đó mê hoặc rồi?”
“Đâu có, giọng nói có thể mê hoặc được anh chỉ có tiếng quát thô bạo của em và tiếng khóc choe chóe của Huyền Diệp, đối với anh mà nói, đây mới là âm thanh của trời!” Âu Dương Tư ba hoa, quả nhiên không tầm thường.
Lắc đầu, Trần Diễm An không quan tâm anh ta, Âu Dương Tư vẫn tiếp tục truy hỏi: “Vậy em có biết là điện thoại người phụ nữ nào gọi cho anh ta không?”
“Người yêu của anh ta.” Trần Diễm An nói, ánh mắt hơi dao động.
“Nếu đã có người yêu rồi, tại sao ngày nào cũng tới đây quấy nhiễu Huyền Diệp?” Âu Dương Tư chán ghét.
Trần Diễm An mỉm cười, nói: “Làm người phải khoan dung độ lượng một chút, đây dù sao cũng là con trai của anh ta, không để anh ta thăm, không ổn.”
Ở một bên khác.
Quý Hướng Không chạy tới bệnh viện, Mộ Dĩnh Nhi vẫn đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, lòng nóng như lửa đốt, không ngừng đi qua đi lại.
“Sao rồi?”