Chương 2103
Hết cách, Mộ Dĩnh Nhi giơ tay cướp đi con dao mà mẹ nắm chặt trong tay, vứt đi, cả quá trình tay cứ run mãi, cực kỳ run.
Sau đó, cô ta chạy ra khỏi phòng, đến quầy lễ tân, muốn gọi bảo vệ giúp đỡ.
Nhưng mới xuống tầng đã nhìn thấy Trần Diễm An, Quý Hướng Không, còn cả một người đàn ông anh tuấn mặc áo khoác dài màu đen.
Một hàng ba người, đang bước ra ngoài khách sạn.
Giống như nhìn thấy cứu tinh trong sinh mệnh, Mộ Dĩnh Nhi vùng chạy qua đó, kéo cánh tay Quý Hướng Không lại, máu tươi trong lòng bàn tay nhuốm đỏ chiếc áo vest của anh: “Giúp em với… cứu mẹ em với…”
Nghe thấy âm thanh, quay đầu lại, Trần Diễm An đã nhìn thấy Mộ Dĩnh Nhi ăn mặc s3xy như thế, đôi lông mày phút chốc lạnh lùng, chau lại.
Quý Hướng Không dường như phản xạ có điều kiện, theo bản năng nhìn phản ứng của Trần Diễm An, tiếp đó cũng chau mày, vùng khỏi tay cô ta.
Mộ Dĩnh Nhi rất gấp gáp, thậm chí trên trán còn đổ từng giọt mồ hôi, cả cơ thể run rẩy như lá phong lay động trong gió.
“Mẹ em muốn cắt cổ tay tự sát, bây giờ cả người toàn là máu nằm dưới đất, em không đỡ nổi bà ấy, giúp em với…”
Trần Diễm An không biết những lời này là thật hay giả.
Nhưng cho dù là thật hay giả, cũng không liên quan đến cô lắm, Spoll gọi điện thoại đến, cô còn đang nghe máy.
Spoll thúc rất vội vàng, sau khi Trần Diễm An ngắt điện thoại, cô nhấc cao chân, tiếp tục bước về phía trước, ánh mắt dường như không hề dừng trên người Quý Hướng Không.
Còn Quý Hướng Không nhìn thấy hai người đã sắp bước ra khỏi cánh cửa khách sạn, trong lòng càng thêm lo lắng, chỉ muốn đẩy Mộ Dĩnh Nhi ra, vội vàng đuổi theo.
Nhưng Mộ Dĩnh Nhi lúc này đã sợ hãi đến cực điểm, gương mặt trở nên trắng bệch.
Bên ngoài cửa khách sạn, Âu Dương Tư nhàn nhã ôm Huyền Diệp, luôn miệng huýt sáo, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Diễm An, nói: “Nào nào, Nguyên Bảo, hai chúng ta đánh cược đi, em cảm thấy anh ta sẽ đuổi theo ra đây, hay là sẽ đi cùng người phụ nữ đó?”
“Vì sao tôi phải đánh cược với anh, hơn nữa, tôi cũng không có nhiều thú vui an nhàn như vậy…”
Khóe mắt Trần Diễm An lần nữa lướt qua sảnh lớn của khách sạn, ánh mắt thâm sâu khó lường.
“Cuộc sống vô vị, luôn phải tìm một vài niềm vui, có phải không? Nào, Nguyên Bảo cược đi…”
Âu Dương Tư rất nhàn rỗi, Huyền Diệp lại cực kỳ ngoan ngoãn trong lòng anh ta: “Anh cược là anh ta sẽ rời đi cùng người phụ nữ đó, đáp án của em thì sao?”
Nghe vậy, Trần Diễm An nhìn về phía Âu Dương Tư, lông mày lá liễu hơi chau lại: “Vì sao anh lại có đáp án như vậy?”
“Trực giác của đàn ông, giác quan thứ sáu của đàn ông, đã có ai nói với em, đàn ông cũng có giác quan thứ sáu chưa…”
Cách một lớp kính của khách sạn, Quý Hướng Không nhìn rõ ràng hai người đã mở cửa xe, sắp ngồi vào trong rồi.
Anh ngày càng nóng ruột, sải bước chân dài, muốn bước ra ngoài!
Hiện nay, quan hệ giữa anh với Trần Diễm An khó khăn lắm mới hòa hảo được một chút, thực sự không thể chịu thêm dày vò được nữa!