CHƯƠNG 2122
Trần Diễm An tưới nước cho hoa lại có phần mất tập trung.
Người giúp việc đi ngang qua bên cạnh, bị nước bắn lên người, kêu lên thất thanh.
Cô mới lấy lại tinh thần, xin lỗi và vội vàng khóa vòi nước lại.
Sau khi ăn trưa xong, trong lòng cô trước sau vẫn thấy hơi thấp thỏm.
Cô nhíu mày, do dự khoảng bốn phút mới đi qua nhà bên cạnh.
Cổng biệt thự có thể mở từ bên ngoài, Trần Diễm An đi vào.
Có lẽ vì trong nhà đã mấy ngày không thông gió, có vẻ nặng nề, không khí cũng trở nên ngột ngạt, khiến người ta cảm thấy áp lực.
Cô đi qua phòng khách và vào phòng, chỉ thấy Quý Hướng Không đang nằm trên giường.
Cô đi tới, đẩy vai anh nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Gương mặt Trần Diễm An lập tức trắng bệch, không còn sắc máu, vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi cho bệnh viện.
Xe cấp cứu tới rất nhanh. Khoảng hai mươi phút sau, xe cấp cứu đã đỗ ở bên ngoài biệt thự. Bác sĩ và y tá nâng Quý Hướng Không lên trên xe.
Chỉ có một mình Trần Diễm An chờ đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Cô chờ từ khi anh vào phòng phẫu thuật đến tận trưa, đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt.
Trần Diễm An hết đứng lại chuyển sang ngồi, sau đó từ ngồi lại đứng, lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác.
Cô dựa lưng vào tường, khoanh hai tay trước ngực, lông mày vẫn nhíu chặt lộ vẻ sắc bén.
Không biết tình hình trong phòng phẫu thuật bây giờ thế nào? Trái tim Trần Diễm An không ngừng đập mạnh, lên xuống rất nhanh, cảm xúc rất mãnh liệt.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Rốt cuộc ca phẫu thuật thế nào, không ngờ phải tốn thời gian lâu như vậy?
Còn nữa, xảy ra chuyện như vậy, cô có nên gọi điện thoại cho Giang Uyển Đình, nói cho bà ta biết không?
Cô nghĩ ngợi lại thôi. Cách xa như vậy, cô gọi cho Giang Uyển Đình, còn không làm bà ta sốt ruột muốn chết à?
Mãi đến hơn tám giờ tối, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng mới mở ra.
Bác sĩ chủ trì đi ra, đang tháo khẩu trang, Trần Diễm An đã đi giày cao gót bước tới.
“Anh ta vốn mắc bệnh dạ dày, cộng thêm bốn ngày nay không ăn uống gì, chỉ ăn toàn ăn mì ăn liền, suýt nữa mất mạng!” Bác sĩ chủ trì lắc đầu: “Đúng là không muốn sống nữa rồi!”
Trần Diễm An nghe vậy thì nhíu mày: “Vậy bây giờ anh ấy thế nào?”
“Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng cần phải chú ý bồi bổ. Dạ dày của anh ta không chịu nổi giày vò đâu, cứ tiếp tục như vậy thì tình hình sẽ càng tệ hơn đấy.”
Sau khi chuyển vào phòng bệnh thường, Trần Diễm An ngồi dựa vào cửa sổ, Quý Hướng Không còn nằm trên giường bệnh chưa tỉnh, vẫn đang hôn mê.
Cuối cùng không biết rốt cuộc qua bao lâu, có lẽ là một giờ, cũng có lẽ là hai giờ.
Đôi mắt của Quý Hướng Không cuối cùng chuyển động và tỉnh lại.