CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 2131

“Anh ta sẽ càng thêm dè dặt với cô, với anh ta và với tình cảm giữa hai người, giống như đi trên băng mỏng. Vì sao cô không muốn yêu đương nữa, đó là vì cô sợ gặp phải cây xương rồng thứ hai.”

“Không biết ôm cây xương rồng thì cuối cùng cũng phải bắt đầu học cách ôm. Người biết ôm sẽ không dám đưa hai tay ra. Cô sẽ gặp được cây xương rồng thứ hai, có lẽ người này còn thua xa anh ấy. Nhưng người phụ nữ thứ hai mà anh ta gặp được tuyệt đối sẽ hạnh phúc hơn cô. Anh ấy sẽ quan tâm đầy đủ hơn, bởi vì cô đã giúp anh ấy trưởng thành và chín chắn lên…”

Hoắc Đình Phong đang nói với giọng trầm và đều đặn, đột nhiên đôi môi mỏng cong lên cười: “Bây giờ nghe vậy, có phải cô cảm thấy có phần không cam lòng, đúng không?”

Trần Diễm An đờ ra một lát mới nói: “Đúng là có đôi chút.”

“Chỉ có đôi chút thôi à?” Anh ta hỏi ngược lại.

“Không, quả thật là rất nhiều. Dựa vào đâu tôi làm cho anh ấy trưởng thành, người phụ nữ khác lại được hưởng thụ?”

Những trưởng thành đó không phải là dùng tiền, không phải là dùng thời gian để có được, mà dùng sự đau khổ để có được. Cô bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, lại là làm chuyện tốt cho người phụ nữ khác.

“Vậy thì hãy giải thoát cho mình, không phạm phải sai lầm không có cách nào quay đầu, chính là còn có cơ hội để sửa đổi…”

“Sao tôi cảm thấy mỗi lần anh nói đều có lý, làm cho người khác không thể phản bác được vậy?”

“Gia đình, hai lần hôn nhân, trong đó trải qua bao nhiêu chuyện. Những điều đó chính là điều kiện và yếu tố khiến tôi trưởng thành. Bây giờ cô nhìn thấy là tôi ba mươi sáu tuổi, chứ không phải là hai mươi chín tuổi…”

Anh ta thản nhiên cười khẽ.

Trần Diễm An cũng cười: “Cảm ơn những lời này của anh. Trong lòng tôi, anh vĩnh viễn vẫn là nam thần. Ôi, nếu khi đó tôi gặp anh trước, anh chắc chắn sẽ không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của tôi đâu!”

“Cảm ơn cô đã ưu ái. Bây giờ không còn sớm nữa, chúc ngủ ngon.” Hoắc Đình Phong luôn ôn hòa lại rất thân thiết. Khi nghe được tiếng bước chân truyền đến, anh ta ngẩng đầu lên, thấy Thân Nhã.

Anh ta cong môi và đi tới, ôm cô. Cho dù đã chung chăn chung gối lâu như vậy, nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy toàn thân chồng lộ ra sức hấp dẫn và trưởng thành như vậy, cô vẫn sẽ đỏ mặt…

Âu Dương Tư không ngủ. Anh ta khó khăn lắm mới gặp được người phụ nữ khiến mình đồng lòng, nào ngờ đối phương không có ý với mình.

Anh ta ngồi bên cửa sổ, trước mặt đặt chai rượu, uống hết cốc này tới cốc khác. Âu Dương Tư hoàn toàn không ngờ được mình sẽ có một ngày phải mượn rượu giải sầu!

Từ khi bọn họ gặp nhau đến bây giờ đã gần một năm. Trong thời gian lâu như vậy, hai người vẫn như hình với bóng, nếu quả thật có một ngày cô rời đi, anh ta có thể chịu được không?

Một năm, ba trăm năm mươi sáu ngày, sáng chiều tối ở chung, có vài thói quen đã dần ăn sâu vào tận xương tủy, bỗng nhiên rút ra, làm sao có thể không đau chứ?

Âu Dương Tư luôn tùy tiện, lúc này hiếm khi đa sầu đa cảm!

Quý Hướng Không cũng không ngủ. Vừa rồi, anh ngẫu nhiên nhìn xuyên qua cửa thấy hai người hôn nhau, trái tim anh đau thắt lại, quả thật không thể thở được.

Quá đau, đè nén thật sâu, đau đến không thể thở được!

Cô cho phép Âu Dương Tư động vào cô, có phải đại biểu cho hai người sắp tiến thêm một bước nữa?

Đầu quá đau, gần như muốn nổ tung. Gân xanh trên trán anh càng nổi rõ, hơi thở gấp gáp.

Đêm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi