CHƯƠNG 2135
Ánh mắt Âu Dương Tư lại bình tĩnh nhìn cô chăm chú.
Khoảng hơn mười phút sau, anh ta nhíu mày, tiện tay vơ áo khoác đặt trên sofa: “Anh ra ngoài tìm.”
Vừa dứt lời, anh ta đứng dậy, nhưng mới đi đến cửa biệt thự, Quý Hướng Không đã xuất hiện trước mặt.
Tự anh điều khiển xe lăn, động tác hơi khó khăn và chậm chạp, Trần Diễm An để ý thấy Âu Dương Tư khẽ giật mình, cũng lập tức đưa mắt nhìn qua, sau đó thấy Quý Hướng Không đang đi vào.
“Đi đâu?” Giọng điệu của cô vô cùng không tốt, gắt gỏng, lạnh lùng, mang theo lửa giận rõ rệt.
Quý Hướng Không lên tiếng: “Đi đến trung tâm thương mại một chuyến, mua cho Huyền Diệp chút đồ.”
“Mua đồ?”
Trần Diễm An đứng dậy khỏi ghế sofa, cúi đầu nhìn anh, trong lời nói mang theo mùi thuốc súng nồng nặc: “Chẳng lẽ anh không có miệng à, ra ngoài không biết báo một tiếng sao? Lâu vậy không có tin tức gì, dù gì cũng phải để tôi biết rốt cuộc anh đã chết bên ngoài hay vẫn còn sống chứ?”
“Tôi chưa nói với anh à, cho dù chết cũng đừng chết ở nước Z , tránh cho tôi đỡ phải gánh vác trách nhiệm, sau khi trở về thành phố S rồi, anh muốn chết thế nào thì chết thế đó! Còn nữa, anh cho rằng Huyền Diệp yêu thích chút quà cáp kia của anh sao! Mua rồi trông cũng chướng mắt!”
Cô giống như thuốc nổ đang nổ đùng đoàng, tất nhiên lời nói cũng khó nghe, sau khi nói xong thì đi thẳng lên tầng, không thèm đoái hoài đến Quý Hướng Không nữa.
Quý Hướng Không ngơ ngẩn ngồi trên xe lăn, hệt như bị giội nước lạnh lên đỉnh đầu.
Đau đớn anh phải chịu đựng trong cả ngày hôm nay nhiều hơn tất cả những gì anh phải chịu đựng mấy năm qua!
Bây giờ đã là lần gặp mặt cuối cùng, anh muốn bầu không khí giữa hai người hòa thuận một chút, lại không ngờ vẫn khiến cô chán ghét như vậy!
“Không cần để ý đến cô ấy, hôm nay cô ấy đến kỳ, cảm xúc đang trong thời kì gắt gỏng cáu kỉnh.” Âu Dương Tư hết cách nhún vai nói với Quý Hướng Không.
“Ừ.” Mặc dù khẽ trả lời là vậy, nhưng đau đớn trong lòng chẳng hề tiêu tan chút nào, thậm chí tay của anh còn bất giác siết chặt xe lăn.
Hai người đã thân mật đến vậy rồi sao, ngay cả kỳ kinh nguyệt của Trần Diễm An mà anh ta cũng rõ ràng như vậy rồi sao.
Thật ra, Âu Dương Tư cũng là thuận miệng nói lung tung thôi, dù sao với tình trạng hiện giờ, cũng cần có một bậc thang để đi xuống.
Nói thật, nếu không phải vì lo lắng, sao Trần Diễm An lại tức giận như vậy, người ngồi xe lăn không thể tự lo liệu cho bản thân, vậy mà ở bên ngoài cả buổi.
Nhưng rõ ràng khi lời này vào tai Quý Hướng Không lại mang ý nghĩa khác, anh cho rằng ngay cả kỳ kinh nguyệt của Trần Diễm An mà Âu Dương Tư cũng biết, chứng tỏ quan hệ giữa hai người…
Sau đó có nhân viên của trung tâm thương mại đi theo, giúp đỡ vận chuyển toàn bộ đồ đã mua vào trong, quy mô hệt như đang chuyển nhà, một thùng lại một thùng được chuyển vào, ước chừng có đến mười mấy thùng.
Âu Dương Tư xoa trán: “Anh đây là chuyển cả trung tâm thương mại nhà người ta về à?”
Môi mỏng của Quý Hướng Không hơi nhếch lên, nhưng cũng không nói lời nào.
Chờ sau khi chuyển xong toàn bộ, Âu Dương Tư đi qua mở, từng thùng quần áo, đủ mặc từ giờ đến năm bảy tám tuổi.
Ngoài ra còn có xe xoay, xe đạp… các loại xe đủ cho Huyền Diệp đi đến năm mười hai mười ba tuổi.
“Bây giờ anh mua nhiều như vậy làm gì?”