CHƯƠNG 2167
Cúp điện thoại, cô cảm thấy hơi khát, muốn đi ra phòng khách uống nước. Nhưng vừa mở cửa phòng ra, bèn có thứ gì đó đổ nhào xuống.
Nhìn kỹ hóa ra lại là Quý Hướng Không, anh ngã thẳng từ trên ghế xuống đất.
Cơn đau ập đến khiến anh chợt kéo dòng suy nghĩ trở lại, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, cẩn thận nhìn chằm chằm Trần Diễm An: “Diễm An…”
Trần Diễm An không quan tâm, đi qua người anh, lấy cốc nước ấm.
Quý Hướng Không đi sát từng bước, giữa chừng chuông điện thoại có đổ mấy lần, nhưng anh không hề liếc nhìn mà cúp thẳng điện thoại. Cho dù chuông điện thoại có đổ bao lần, anh cũng không nghe máy.
Cuối cùng, vẫn là cô không chịu nổi tiếng chuông điện thoại lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, bực bội cau mày: “Anh không nghe máy à?”
Anh nhìn cô thật sâu, lắc đầu.
“Có thể là chuyện công việc, không nghe à?”
Anh vẫn lắc đầu. Đối với anh mà nói, lúc này cho dù là công việc, hay là chuyện gì, cũng đều không quan trọng bằng cô.
“Cả ngày hôm nay, anh sẽ đi theo em, không đi đâu, không làm gì cả.”
Trần Diễm An nhíu mày, bỗng lên tiếng: “Em hơi đói rồi!”
“Đói ư? Em muốn ăn bánh rán hay là bánh bao hấp? Bây giờ anh xuống tầng đi mua cho em luôn. Em muốn ăn cháo, hay là uống sữa đậu nành?” Quý Hướng Không lập tức thay đổi sắc mặt, hỏi dồn liên tục từng câu.
‘Đều được đó.” Trần Diễm An chú ý rất kỹ nét mặt của anh, cảm thấy chuyển biến nhanh thật đó.
“Vậy mỗi thứ anh mua một ít nhé.” Trong khi nói, anh thuận tiện cầm áo khoác trên ghế sofa lên. Đã đi đến cạnh cửa, tay đặt lên nắm cửa, nhưng lại nghĩ tới gì đó, giống như bị điện giật, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Cô cảm thấy kỳ lạ: “Sao không đi nữa?”
“Có phải em muốn bỏ đi, nên dùng lý do này để ép anh rời đi đúng không?” Quý Hướng Không nhìn chằm chằm cô, cảm thấy suýt thì mắc bẫy.
“Không phải.” Trần Diễm An lắc đầu: “Em hơi đói thật mà.”
Anh không tin, cũng không yên tâm: “Em sẽ không rời đi? Em bảo đảm với anh sẽ không rời khỏi đây, em thề đi!”
Trần Diễm An cau mày, tức giận nhìn anh, chỉ nói một câu: “Sẽ không rời đi!”
Vui mừng và kích động, Quý Hướng Không đi qua chỗ cô, bàn tay với những khớp xương rõ ràng ôm lấy mặt cô, hôn một cái thật mạnh và vang!
Lần thứ hai đi đến trước cửa đứng đó rồi, mà anh vẫn cảm thấy không yên tâm.
Cho nên dưới ánh nhìn của Trần Diễm An, anh tìm chiếc khăn quàng cổ, trói cổ tay cô lại, sau đó buộc trong phòng ngủ, lúc này mới yên tâm rời đi…
Trần Diễm An liên tục mắng mỏ, thậm chí sắc mặt cũng thay đổi, miệng không ngừng gọi tên Quý Hướng Không bảo anh tránh ra.
Quý Hướng Không lo lắng và sợ hãi như thế, sao có thể buông cô ra, bây giờ anh chỉ muốn có thể trói cô bên mình bất cứ lúc nào.
Nơi bán đồ ăn sáng ở ngay dưới lầu, cách căn hộ không quá xa, anh đi rất nhanh, hai ba lần là mua hết được những thứ cần mua.
Sau đó Quý Hướng Không quay người, đi nhanh về phía căn hộ.