CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 2194

Cũng rất đặc biệt, không có mục sư, hai bên bọn họ tùy ý tuyên thệ với nhau, nói ra những lời trong lòng muốn nói nhất, đeo nhẫn cho nhau. Tất cả những điều này đều không cần đi theo trình tự, cũng không cần ràng buộc, miễn là bản thân có thể vui vẻ và hạnh phúc, liên quan gì với chuyện làm thế nào chứ?

Vào giây phút cơn gió nhẹ mang theo mùi hoa thổi qua áo cưới trên người cô, dường như có thể mê hoặc ánh mắt của mọi người ở đây.

Đám cưới đó rất tuyệt vời, rất tự do, không giống với đám cưới bình thường lại khiến cho người ta suốt đời khó quên!

Buổi tối, Trần Diễm An khoanh hai tay trước ngực, nói cho anh biết một tin tức rất tệ, bà dì của cô tới rồi.

Quý Hướng Không không tin, anh đòi nghiệm thân, Trần Diễm An mặc kệ anh, chỉ lo làm việc.

Sao buổi tối tuyệt vời như vậy có thể biến thành thế này chứ?

Anh chắc chắn sẽ không bỏ qua. Vì vậy anh đứng lên và đi tới, chỉ vài ba động tác cứng rắn đã cởi được chiếc sườn xám của Trần Diễm An ra. Nhưng khi nhìn thấy đại khái băng vệ sinh, anh lại giống như cà tím gặp sương, hoàn toàn chẳng còn sức lực nữa.

“Dậy đi, con trai anh cần bú sữa đấy.” Trần Diễm An cử động cơ thể phía dưới. Hôm nay, cô phải đi lại hơi nhiều, bất kể ngồi ở tư thế nào cũng thấy khó chịu.

Vào giờ phút này, đôi mắt thâm thúy của Quý Hướng Không lại bắt đầu sáng lên, liếm đôi môi mỏng, nói với cô: “Anh cho Huyền Diệp bú sữa, em cho anh bú, được không?”

Trần Diễm An phớt lờ anh, giơ một chân đi giày cao gót vừa khéo đá vào trên đùi anh.

Anh mấp máy môi, sau khi đi hâm nóng sữa cho Huyền Diệp, cho bé uống no rồi dỗ ngủ, lại nhích dần đến trước mặt Trần Diễm An: “Vào ngày như hôm nay, dù gì em cũng phải cho anh chút phúc lợi chứ?”

“Nếu anh không sợ rước họa vào thân thì tùy!” Trần Diễm An nhún vai, dù sao người cuối cùng dập lửa không phải là cô.

Dừng lại đúng lúc, Trần Diễm An dùng ngón tay thon dài ấn lên trên trán anh, chậm rãi đẩy ra: “Đi tắm nước lạnh đi.”

Trên trán anh trượt xuống ba vạch đen, cho dù trong lòng có không muốn mấy đi nữa, vẫn phải đứng lên, đi về phía phòng tắm. Có ai sống thê thảm như anh không chứ?

Thời gian sau đó là hưởng tuần trăng mật. Hai người bế Huyền Diệp qua Pháp. Trần Diễm An bế Huyền Diệp tới gặp Âu Dương Tư.

Âu Dương Tư thấy Huyền Diệp thì ôm không chịu rời tay, hôn bé không ngừng, phất tay bảo hai người đi, đừng có ở đây làm chướng mắt anh ta.

Hai người đi Tây Ban Nha, đi Munich, còn đi New York, đi tất cả các nơi một lượt như muốn đi du lịch vòng quanh thế giới vậy.

Bây giờ, bọn họ đã học được cách trao đổi, giao lưu bình thường, cho nên không có mâu thuẫn, sống rất vui vẻ.

Trước đây Trần Diễm An không tin.

Nhưng bây giờ cô không thể không tin, con người quả nhiên phải trải qua một vài chuyện gì đó mới có thể học được cách trưởng thành, lại ví dụ như anh, như cô.

Hai người chơi đại khái hai mươi ngày, đều rất nhớ Huyền Diệp, cũng chẳng còn tâm trạng nào đi tiếp, nên quay về Mỹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi