CHƯƠNG 2238
Cho nên anh luôn rất giỏi dỗ dành trẻ con.
Hạ Nhiên lại trợn to mắt một lần nữa, cô không khỏi nuốt nước miếng, sao cô không biết anh còn có một mặt thế này nhỉ?
“Tướng Quân, em lên xe với chú đẹp trai trước đi, chị đi lấy áo khoác cho em.” Thằng bé kháu khỉnh bụ bẫm này có một cái tên rất hay, Khúc Tướng Quân.
Trên xe, nghe thấy cái tên Khúc Tướng Quân, Thẩm Trạch Hy không ngừng cười.
Trong sở thú khá đông người, vô cùng chen chúc, cả quá trình Thẩm Trạch Hy đều bế Khúc Tướng Quân, để cậu bé ngồi trên vai, còn mua cho cậu bé không ít đồ ăn vặt, cực kỳ kiên nhẫn với cậu bé.
Hạ Nhiên nhìn anh, cảm thấy rất khó tin, một người có tính cách như anh lại có thể kiên nhẫn với một đứa bé như thế, rất giỏi dỗ dành trẻ con.
Cô hơi nghiêng mắt, cười nhìn anh chằm chằm, lần đầu tiên cảm thấy anh cũng rất tốt.
Ở trong sở thú cũng khá lâu, suy cho cùng thằng nhóc vẫn còn nhỏ, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Thẩm Trạch Hy đã bế suốt rồi, Hạ Nhiên cẩn thận nhận lấy đứa bé từ tay anh, ôm vào lòng.
Ôm lâu quá, tay cô cũng dần mất sức, đứa bé dần bị trượt xuống, cô mặc đồ rộng, bị đứa bé quấy như thế khiến phần áo trước ngực cũng không ngừng tụt xuống, để lộ ra một chút phần ngực tròn trịa, đặc biệt là khe ng ực.
Đứa nhóc thoải mái cọ má lên trên, Hạ Nhiên cúi đầu, gò má thoáng chốc đỏ bừng.
Thẩm Trạch Hy nhìn sang, khi nhìn thấy cảnh đó, yết hầu của anh lăn lộn, ánh mắt trở nên tối tăm.
Hạ Nhiên lấy một tay ra sửa sang lại quần áo, mắng một câu: “Thằng nhóc háo sắc.”
Thái độ hờn dỗi khiến Thẩm Trạch Hy nhìn một cách say mê.
Nhận ra tầm mắt của anh, Hạ Nhiên ngẩng đầu lên, trừng anh: “Anh nhìn đi đâu vậy?”
Lúc này, Thẩm Trạch Hy mới thu hồi tấm mắt, anh nhướng mày bế lấy thằng bé: “Sửa sang quần áo đi.”
…
Cô duỗi tay kéo áo, về đến phòng mà Khúc Tướng Quân vẫn chưa thức. Cảm thấy hơi đói, cô đi nấu mì nồi đất, trong nhà có đủ nguyên liệu.
Hạ Nhiên nấu xong hai nồi mì, cô bưng ra đặt lên bàn, Thẩm Trạch Hy cũng đúng lúc đi ra từ trong nhà vệ sinh.
Mỗi người một phần, hương vị rất ngon, mùi hương thoang thoảng lan toả trong không gian.
Trên khoé miệng Hạ Nhiên dính tương mè, môi trên màu hồng nhạt trở nên bóng bẩy.
Hạ Nhiên hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn ăn ngon lành.
Thẩm Trạch Hy đưa người về phía trước, bàn tay thô to khớp xương rõ ràng vượt qua cái bàn giữa hai người, sờ lên khoé miệng cô.
Cảm giác ấm áp chợt xuất hiện khiến Hạ Nhiên giật mình nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
“Đừng nhúc nhích, trên miệng dính tương, tôi lau giúp cô.”
“Để tôi tự lau.” Hạ Nhiên đáp lời, đẩy tay anh ra.
Thẩm Trạch Hy không nói tiếng nào, tay hơi dùng sức nắm chặt lấy tay cô, không cho cô cử động, đôi mắt thoáng chốc trở nên sâu thẳm, giống như một mặt biển không nhìn thấy đáy, vô cùng sâu, nhưng mặt biển lại có sóng vỗ từng cơn, tản ra cảm giác nóng rực như lửa, như muốn đốt cháy mọi thứ.
Ánh mắt đó quá sâu thẳm, khiến người ta không khỏi đắm chìm vào bên trong.
Anh bị đôi môi hồng của cô hấp dẫn, cô lại bị thu hút bởi ánh mắt sâu thẳm của anh.