CHƯƠNG 2255
Hạ Nhiên nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, do dự mấy giây, giọng nói như muỗi kêu của cô vang lên: “Vượt…”
Thẩm Trạch Hy nhướng mày: “Em nói gì? Tôi không nghe rõ.”
“Vượt! Nhưng phải chú ý an toàn, không được đâm vào người khác.” Tình hình đặc biệt, cô chỉ vi phạm một lần, tuyệt đối không có lần sau.
“Chuyện vi phạm quy định là do em làm, lời nói tốt đẹp cũng là em nói, sao em lại biết làm người thế chứ?” Thẩm Trạch Hy nhìn cô.
Hạ Nhiên hơi xấu hổ, cô khẽ ho vài tiếng, không nói, chuyện này đúng là cô đuối lý.
Xe tiến về phía trước, phải công nhận rằng kỹ năng lái xe của Thẩm Trạch Hy vô cùng tốt, đường hẹp như vậy mà anh cũng có thể thoải mái luồn lách, kỹ năng lái xe ngang ngửa với tay đua.
Nhờ có anh mà chỉ mất hai mươi phút đã tới bệnh viện, chỉ có mẹ Hạ Nhiên đang chông trừng bên ngoài phòng mổ, bà bồn chồn lo lắng, giậm chân đi đi lại lại.
Thấy vậy, Hạ Nhiên vội vàng tiến lên nắm lấy tay bà: “Mẹ, tình hình thế nào rồi?”
“Đang phẫu thuật rồi, những chuyện còn lại thì không biết thế nào.” Bà lo âu nhìn vào phòng cấp cứu.
“Mẹ yên tâm, anh trai con sẽ không sao đâu, nhất định không có chuyện gì đâu!” Hạ Nhiên an ủi bà, giọng điệu vô cùng kiên định.
Nếu đến bản thân cô cũng không thuyết phục được thì lấy gì để thuyết phục người khác?
Có lẽ lời nói của Hạ Nhiên quá kiên quyết nên mẹ cô cũng thoáng an tâm, cuối cùng bà ngồi xuống băng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật.
Thẩm Trạch Hy không đi mà đứng đối diện, dựa vào tường, chờ cùng hai mẹ con Hạ Nhiên.
Chờ đợi trước nay luôn là một cực hình, bởi vì bạn sẽ không biết được điều gì đang chờ đợi bạn phía trước, là sống hay chết, là hy vọng hay tuyệt vọng vô tận.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, từng giây từng phút, lúc này tiếng hít thở của ba người dường như cũng là điều xa xỉ.
Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra, Hạ Nhiên nhanh chóng tiến lên, còn chưa đợi cô lên tiếng, bác sĩ đã nói: “Có ai nhóm máu O không? Bây giờ đang cần gấp nhóm máu O, bệnh nhân xuất huyết quá nhiều, cần truyền máu gấp, ngân hàng máu của bệnh viện cũng không còn máu nữa.”
Hạ Nhiên giật mình, cô nhóm máu A, mẹ cũng nhóm máu A, phải làm sao đây?
Ngân hàng máu cũng không còn máu, cô đưa tay đỡ trán, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, như sắp nổ tung đến nơi.
“Lấy của tôi đi, tôi nhóm máu O…” Thẩm Trạch Hy vẫn luôn yên lặng chờ đợi bỗng đứng dậy lên tiếng.
Bác sĩ cũng mừng rỡ, bảo Thẩm Trạch Hy đi theo mình, nhìn bóng lưng hai người rời đi, Hạ Nhiên mấp máy môi, giờ khắc này trong lòng cô cực kỳ cảm động.
Bởi vì xuất huyết quá nhiều nên cần lấy lượng máu khá lớn, bác sĩ lấy 800cc máu từ Thẩm Trạch Hy rồi định dừng lại, nếu lấy tiếp thì sợ anh sẽ không chịu nổi.
Nhưng Thẩm Trạch Hy lại nói: “Tiếp tục đi!”
Bác sĩ biết số máu này vẫn chưa đủ, nhưng lấy tiếp e là sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của anh, nên hơi do dự.
“Sức khoẻ của tôi thế nào trong lòng tôi tự rõ, khi đến cực hạn, tôi sẽ bảo dừng!” Ánh mắt anh sáng rực khiến người ta không thể nhìn thẳng.