CHƯƠNG 2257
Thẩm Trạch Hy dựa vào gối, nhìn cô: “Bây giờ tôi đã hoàn toàn hiểu được một câu thành ngữ, trở mặt không nhận người, tốc độ trở mặt của em quá nhanh!”
“Ý anh là anh không thích thái độ của tôi với anh bây giờ, hay là thích thái độ của tôi với anh lúc trước hơn? Không sao, đều không thành vấn đề, anh thích kiểu nào tôi chiều anh kiểu đó.” Cô đưa thìa đến bên miệng anh, tỏ vẻ rất dễ thương lượng.
“Được rồi, không cần thay đổi, ông đây thích dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng bây giờ của em.” Anh xua tay, dáng vẻ hầu gái thận trọng dè dặt này của cô thật sự khiến anh thoải mái, khiến anh vui vẻ từ tận đáy lòng.
Ông? Mặt Hạ Nhiên không khỏi trượt xuống ba vạch đen, nhìn đi, cô đã nói người đàn ông này rất biết được đằng chân lân đằng đầu, càng ngày càng không biết xấu hổ.
Nhưng bây giờ anh là đại công thần, cô cũng rộng lượng, không so đo với anh!
“Được rồi, anh còn muốn ăn gì nữa? Mặn, ngọt hay cay?”
Đối với một người đàn ông, chỉ một bát cháo chắc chắn không đủ no.
Thẩm Trạch Hy càng lúc càng thích thái độ này của cô, thậm chí anh còn nghiêm túc phối hợp suy nghĩ một lúc: “Mặn đi.”
Hạ Nhiên đắp chăn cho anh, khẽ cười bảo anh chờ một lúc rồi ra khỏi phòng.
Khi cô quay lại lần nữa thì cần theo một ít dưa chua thanh đạm, còn có một vài món ăn độc đáo.
Từ khi Hạ Vũ vào phòng mổ đến giờ đã rất lâu rồi, Hạ Nhiên cũng không ăn gì từ lúc đó nên cô ăn cũng cháo với Thẩm Trạch Hy.
Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cháo, cô mới cảm thấy mình đã đói đến mức ngực dán vào lưng, bụng cồn cào sôi ùng ục.
Vậy nên khi cô quay lại mang cho Thẩm Trạch Hy một ít đồ ăn mặn, cũng mang cho mình một gói cổ vịt thơm ngon và một hộp mì ăn liền.
Cô đặt đồ lên bàn trước mặt anh, sau đó quay người đi tới quầy nước, pha mì ăn liền.
Cũng rất lâu rồi cô không ăn mì gói, đi xuống lầu ngửi thấy mùi thơm thì bỗng thèm ăn, vậy nên đã tới mua một hộp.
Cô đổ nước sôi vào trụng mì, đậy kín nắp, chờ hai phút rồi mở ra.
Cô ngồi bên giường bệnh dùng nĩa ăn, mùi thơm của mì gói quyện với vị cay của cổ vịt thật sự hấp dẫn.
Nếm thử món dưa chua thanh đạm, Thẩm Trạch Hy nhướng mày, liếc mắt nhìn Hạ Nhiên đang ăn mì gói phía đối diện với vẻ mặt thưởng thức ngon lành.
Trông cô ăn rất ngon, môi hồng đỏ mọng, sợi mì dài, cô húp liên tục khiến yết hầu anh không khỏi trượt lên trượt xuống, trên người có phản ứng không nên có.
Hạ Nhiên không nhận ra, vẫn cúi đầu húp nước mì, cảm nhận nước nóng chạy thẳng vào đáy lòng, ấm áp, nóng hổi, thoải mái.
Thẩm Trạch Hy ho nhẹ một tiếng, đẩy dưa chua không có mùi vị sang một bên, sau đó khẽ ho bảo: “Cho tôi ăn một ít…”
“Hả?” Cuối cùng Hạ Nhiên cũng ngẩng đầu nhìn anh, bảo: “Anh nói lại đi, tôi không nghe rõ!”
Cô chỉ bận ăn, không có thời gian nghe anh nói.
Thẩm Trạch Hy lại nhìn vào hộp mì ăn liền, không chút do dự nói: “Cho tôi ăn một chút mì gói của em.”