CHƯƠNG 2259
Cô không chỉ không buông tay mà còn càn rỡ hơn, gãi trên gãi dưới, gãi trái gãi phải.
Cảm giác ngứa ngáy khiến Thẩm Trạch Hy không thể chống đỡ được, cánh tay anh nhũn ra rồi ngã xuống, vì thế hai người một trên một dưới, vừa vặn đối mặt với nhau, cú ngã này khiến hai đôi môi vừa khéo áp vào nhau.
Hạ Nhiên chớp mắt, vẫn chưa phản ứng lại, cô ngây người.
Ánh mắt Thẩm Trạch Hy hơi tối lại, đây có được coi là trong họa có phúc trong truyền thuyết không?
Vì thế, đôi môi mỏng của anh nhếch lên thành một nụ cười, nhân lúc cô không chuẩn bị, chiếc lưỡi nóng rực của anh đã lướt qua môi cô như chiếc bàn chải.
Cảm giác nóng và ngứa ngáy như có côn trùng chậm rãi bò qua, kéo theo từng luồng điện chạy khắp người, mang đến cảm giác rùng mình.
Vẻ mặt Hạ Nhiên cuối cùng cũng trở nên hoảng loạn, lúc này bên ngoài cũng có tiếng bước chân truyền đến, cô nhanh chóng đẩy mạnh anh ra.
Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra, mẹ Hạ Nhiên bước vào.
Trên mặt Hạ Nhiên vẫn còn vệt ửng hồng, cô cúi đầu, không tự nhiên vén những lọn tóc rũ xuống ra sau.
“Sao mặt con đỏ vậy?” Mẹ Hạ Nhiên ngạc nhiên nhìn cô: “Chẳng lẽ con bị sốt à?”
Lời này vừa thốt ra, mặt cô lại càng nóng hơn, cô lắc đầu, lắp bắp đáp: “Không… Không… Không ạ…”
“Vậy sao mẹ lại thấy không bình thường thế?”
“Mẹ, anh tỉnh chưa ạ? Mẹ sang đây làm gì thế?” Cô vội vàng chuyển chủ đề.
Mẹ Hạ không thấy có gì không ổn, đáp lời: “Mẹ sang đây xem Trạch Hy có gì ăn chưa.”
Thẩm Trạch Hy nhìn lướt qua dáng vẻ cố giả vờ bình tĩnh của cô rồi cười khẽ: “Cháu ăn mì ăn liền với cổ vịt rồi bác ạ.”
“Đúng là vớ vẩn thật!” Mẹ Hạ Nhiên sầm mặt: “Cháu vừa mới lấy máu, phải ăn đồ có dinh dưỡng chứ, ăn mì gói với cổ vịt cái gì! Hạ Nhiên, cậu ấy không biết thì cũng thôi, con chăm sóc cậu ấy kiểu gì thế?”
Hạ Nhiên cực kỳ oan ức: “Mẹ, anh ấy muốn ăn cháo với dưa chua, mì gói và cổ vịt là con mua cho con, anh ấy giành ăn của con đấy chứ!”
Thẩm Trạch Hy cũng nói: “Bác gái, không biết vì sao dù cô ấy ăn gì, cháu cũng thấy đói và muốn ăn nên mới không nhịn được giành ăn!”
Lời này quả thực hơi mập mờ, hơn nữa còn có ẩn ý sâu xa…
Hạ Nhiên lập tức biến sắc, rốt cuộc anh đang làm gì hả?
Trước đây mẹ Hạ Nhiên cảm thấy Thẩm Trạch Hy có hứng thú với Hạ Nhiên nhà mình, nhưng không dám chắc chắn, cũng giống như Hạ Nhiên vậy.
Dù sao điều kiện của anh xuất sắc như thế, không thể trèo cao, nhưng những lời vừa rồi của anh đã khiến bà thầm khẳng định trong lòng!
“Vậy sao? Vậy cháu cứ giành của nó mà ăn, nhưng bây giờ vẫn thiếu dinh dưỡng nên không thể ăn mì gói và cổ vịt được, chúng ta phải bồi bổ trước đã.”
“Vâng, cháu nghe bác, mọi chuyện đều nghe theo bác.” Anh tỏ ra rất nghe lời.
Mẹ Hạ Nhiên nghe vậy thì cười thật tươi.
“Anh đừng nói linh tinh!” Hạ Nhiên không hài lòng, cảnh cáo anh.
Thẩm Trạch Hy còn chưa lên tiếng, mẹ Hạ Nhiên đã chọc tay lên trán cô: “Con ăn nói với cậu ấy kiểu gì đấy!”