CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM



Nghe vậy, Thẩm Hải Băng không lên tiếng, trái tim của bà ta trống rỗng, cho nên mới quản nhiều chuyện như vậy.

Bà ta quá lấy anh cả làm trung tâm, tất cả mọi chuyện gần như đều xoay quanh anh cả, nếu có một ngày anh cả đưa ra đề nghị ly hôn với bà ta, đến lúc đó chỉ sợ… Ngồi trên chiếc Land Rover màu đen, Diệp Giai Nhi mở miệng: “Làm phiền đưa tôi về trường, cảm ơn.


Xoạt một cái, tay của Thẩm Hoài Dương đánh mạnh vô lăng, giọng nói tỏa ra sự trầm thấp lại u ám: “Cô Thẩm, cô đến khi nào có thể bình thường được đây?”
“Tôi bây giờ rất bình thường.

” Cô mở miệng, hờ hững nói.

“…” Đáng chết! Anh lúc này chỉ hận không thể đè cô lên giường, sau đó hung hăng đà đạp một phen, lột hết những biểu này trên mặt cô xuống!
Đánh vô lăng trong tay sang trái, đôi mắt u ám của Thẩm Hoài Dương dừng trên người cô, mở miệng, nói từng câu từng chữ: “Tối, chúng ta nói chuyện đàng hoàng!”
Diệp Giai Nhi lười nhác nhìn ra ngoài cửa sổ, không để tâm, cô không cho rằng giữa hai người có gì để nói.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Thẩm Hoài Dương nghe máy, giọng nói gấp gáp của trợ lý Trần truyền đến: “Tổng giám đốc, cuộc họp đã bắt đầu nửa tiếng rồi, anh từ nào có thể quay lại?”
“Cuộc họp tạm dừng nửa tiếng.


” Anh trầm giọng phân phó một câu, sau đó cúp máy.

Vừa nãy khi cuộc họp đang sắp bắt đầu, anh mới nhìn thấy tờ báo giấu sau lưng thư ký, mà hiệu trưởng của trường cũng vừa hay gọi điện tới vào lúc này, thư ký hỏi anh có nghe không.

Mà lý do hiệu trưởng có thể gọi điện cho anh chỉ có một, vậy thì chính là cô Thẩm… Sợ cô xảy ra chuyện gì nên đã nghe máy, nhưng ông vừa mở miệng là hỏi cơ thể của bà Thẩm như thế nào.

Anh có hơi nghi hoặc, hiệu trưởng sau này đã giải thích, nói là bà Thẩm lúc trưa gọi điện cho ông ta, nói cơ thể có hơi không khỏe, xin nghỉ cho mợ chủ.

Sau đó, liên tưởng đến tờ báo đó, trong lòng anh đã hiểu.

Không có để tâm đến cuộc họp sắp bắt đầu, trực tiếp lái xe quay về nhà họ Thẩm.

“Xem ra anh có chuyện gấp, thả tôi xuống ở đây, tôi có thể bắt taxi.

” Vẻ mặt của Diệp Giai Nhi lạnh nhạt, chỉ bên đường.


Sự buồn bực đó trào ra, ánh mắt của anh hằn học nhìn cô: “Im miệng!”
“Tôi có thể bắt được taxi ở đây!” Cô tiếp tục kiên trì, giọng điệu kiên định.

Anh nổi giận, trong giọng nói trầm thấp tràn ngập sự cảnh cáo nguy hiểm, đôi mắt u ám đặc biệt lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô: “Nếu cô còn mở miệng nói thêm một chữ nữa, tôi tuyệt đối có cách khiến cô yên lặng!”
Ý cảnh giác trong mắt anh, Diệp Giai Nhi thấy rõ, không có nói nữa, ánh mắt hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mãi tới khi xe dừng, đôi môi của Thẩm Hoài Dương từ đầu đến cuối đều mím chặt thành một đường, gương mặt đẹp trai vừa u ám vừa lạnh lùng.

Không hề để ý sắc mặt của anh, cô đi thẳng vào trường, dư quang lưu ý tới chiếc xe màu đen quay đầu, sau đó vụt một cái biến mất khỏi tầm mắt.

Thần sắc hơi dao động, Diệp Giai Nhi đứng đó bình ổn một chút, sau đó cất bước, tiếp tục đi vào trong trường.

Khi lên lớp buổi chiều, cô lưu ý tới vị trí trống sát cửa sổ ở hàng cuối cùng, mà vị trí đó là của Thẩm Trạch Hy.

Lại nghĩ tới những chuyện xảy ra lúc trưa, trong lòng cô không khỏi dấy lên vài phần lo lắng.

Còn nữa, chỗ ngồi hai hàng gần sát cuối vốn trống, hôm nay lại đột nhiên nhiều thêm rất nhiều học sinh nữ, đều là gương mặt mới.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi