CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM



“Chờ thêm một lát nữa đi, sắp tới rồi.

” Giọng nói của Thẩm Hoài Dương trầm thấp: “Mợ Thẩm chiêu đãi bọn họ trước đi.


Gật đầu, Diệp Giai Nhi không yên lòng dặn dò: “Lái xe cẩn thận đó, chú ý an toàn.


“Được rồi, mợ Thẩm…” Anh nhẹ giọng đáp lời, khóe miệng như là cong lên.

Sau khi trở về phòng nói rõ với bọn họ, cô kêu mọi người không cần phải để ý, cũng không cần phải kiêng kỵ, nên động đũa thì cứ động đũa, muốn uống thì cứ uống.

Những giáo viên đó đúng là có tố chất, bọn họ đều không chịu động đũa, nhất định phải chờ Thẩm Hoài Dương đến rồi thì mới dùng bữa, nếu không thì sẽ rất mất lịch sự.

Không có ai chịu ăn, Diệp Giai Nhi không có cách nào khác, đành phải vừa chờ đợi vừa hối thúc gọi điện thoại.

Trôi qua khoảng hai mươi phút, Thẩm Hoài Dương bước vào, chiếc áo khoác màu đen tùy ý treo trên khuỷu tay, vẻ phong trần mệt mỏi không thể cản trở vẻ đẹp trai của anh, còn có sự tôn quý và ưu nhã tự nhiên phát ra từ trên người.


Trên gương mặt tuấn mỹ có chút áy náy, anh nhẹ giọng nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi vì đã đến muộn, tôi tự phạt ba ly.


Giọng nói trầm thấp vừa mới dứt, Thẩm Hoài Dương đã bưng ly rượu ở trên bàn tự phạt ba ly.

Động tác gọn gàng không hề dây dưa dài dòng chút nào, những giáo viên đó cũng bưng rượu ở trên bàn uống một ly.

Rốt cuộc là người cũng đã đến đủ rồi, lúc này mới bắt đầu dùng bữa, dùng cơm với một người có thân phận cao quý lại ưu nhã như là Thẩm Hoài Dương, mọi người có hơi câu nệ, không thể thả lỏng.

Đợi sau khi Thẩm Hoài Dương tìm kiếm chủ đề, lúc này bầu không khí mới tự nhiên hơn một chút, mọi người cười cười nói nói, không cố kỵ cái gì nữa.

Trước mặt của Diệp Giai Nhi có đặt một ly rượu, đôi mắt thâm sâu rũ xuống, sau đó lại nheo lại, Thẩm Hoài Dương di chuyển ly rượu trước mặt cô ra khỏi chỗ đó, gọi nhân viên phục vụ chọn một ly nước trái cây.

“Ây dô, quả nhiên là tình cảm thắm thiết mà, anh Thẩm trông có vẻ rất chu đáo và ân cần, cô Diệp thực sự có phúc.

” Thấy vậy, người một bàn đều đang ồn ào.

Nghe vậy, mặt Diệp Giai Nhi hơi đỏ lên.


Mà biểu cảm trên mặt của Thẩm Hoài Dương lại không có thay đổi, nhưng mà giọng nói trầm thấp lại có vẻ hơi dịu dàng: “Cô ấy đang mang thai, không thích hợp uống rượu.


Sững người, ánh mắt ngơ ngác của Diệp Giai Nhi rơi trên người anh, nhìn anh chăm chú.

Bắt đầu kể từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần duy nhất cô nghe thấy hai chữ có thai từ trong miệng của anh, nghe thấy anh nhắc tới đứa bé này.

Cô Trương mở to mắt: “Mấy tháng rồi?”
“Ba tháng rồi.

” Sau khi lấy lại tinh thần, cô lên tiếng nói.

“Ra là mang thai trước khi kết hôn, cũng tốt đó, không bao lâu nữa là có thể ôm con rồi, cô Diệp thích con trai hay là con gái hơn?”
Suy nghĩ một lúc, Diệp Giai Nhi không hề do dự, hình như là trong lòng đã có đáp án từ lâu: “Con gái.


“Sao lại thích con gái?”
“Con gái đáng yêu, hiểu chuyện, ngoan ngoãn.


Cô Trương cười một tiếng, lực chú ý lại rơi trên người Thẩm Hoài Dương: “Vậy anh Thẩm thì sao, hi vọng cô Diệp sinh cho anh một đứa con gái, hay là một đứa con trai?”
Cho đến bây giờ chưa từng có người nào hỏi anh câu hỏi này, ánh mắt thâm sâu của Thẩm Hoài Dương hơi đọng lại, anh chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Con trai hay là con gái?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi