CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM



Bởi vì cô mà Trạch Hy đã đến nước Mỹ, bây giờ bà ta không muốn nhìn thấy Diệp Giai Nhi.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi cảm thấy buồn cười, bà ta cho rằng bà ta là ai chứ, bà ta cho rằng mình muốn xuất hiện trước mặt bà ta lắm à?
Còn cô đúng là đi tìm phiền phức mà, hoàn toàn không cần phải đến đây thăm bà ta, tại sao phải tự mình tìm bực bội?
Cô lịch sự và hiểu cách đối nhân xử thế với Tô Tình, nhưng mà những thứ này ở trong mắt Tô Tình căn bản không đáng để nhắc tới, quyết định lần này của cô thật sự sai rồi.

Đang cúi đầu đi đến trước phòng bệnh, lại bị một bóng dáng ngăn cản đường đi, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Thẩm Hoài Dương đang đứng trước mặt.

Cô biết đương nhiên là anh đã nghe được khá nhiều về cuộc trò chuyện lúc nãy.

Ánh mắt đảo qua người anh, Diệp Giai Nhi không nói tiếng nào, bước một bước vượt qua người anh, tiếp tục bước lên phía trước.

Ánh mắt của Thẩm Hoài Dương âm trầm, vừa đen lại vừa tối, giống như là lưu ly thượng đẳng, đôi chân dài khẽ động, anh lập tức bước theo.

Thấy vậy, Tô Tình trên giường bệnh nhăn mày nhăn mặt, bà ta giả vờ cố ý mở miệng rên rỉ, muốn kéo lực chú ý của Thẩm Hoài Dương trở về.


Nhưng mà bóng dáng cao lớn của Thẩm Hoài Dương đã biến mất trước cửa phòng bệnh, anh bước nhanh đi về phía Diệp Giai Nhi, không nghe thấy tiếng rên than của Tô Tình.

Tức giận đến nỗi dạ dày thấy đau, Tô Tình thở dốc từng cơn.

Lúc này, Thẩm Hải Băng bước đến, cô ta nhìn thấy rõ cảnh tượng lúc nãy, nhìn thấy cô ta, Tô Tình mới nói: “Sức khỏe thế nào rồi?”
“Đã khỏe hơn nhiều rồi, chị dâu thì sao?” Khóe miệng của Thẩm Hải Băng hơi kéo một cái, trả lời lại.

“Không phải là vẫn bình thường à, thiếu chút nữa là bị tức chết ở trên giường rồi.

” Tô Tình hừ lạnh.

“Em thấy là con người của Giai Nhi cũng tốt mà, không làm chuyện gì quá đáng, chị dâu cần gì phải tức giận như vậy chứ?” Thẩm Hải Băng dịu dàng nói, đôi mắt vụt qua ánh sáng lờ mờ.

Tô Tình thở dài: “Hải Băng à, cô quá thiện lương rồi, cô ta không làm cái gì mà mọi chuyện đã biến thành như vậy, nếu như cô ta làm cái gì đó, không phải là nhà họ Thẩm sẽ gà bay chó sủa hả?”
Trong lòng bà ta thầm nghĩ mọi chuyện đã phát triển không theo quỹ đạo của bà ta.


Nhất định phải sử dụng chút biện pháp…
Đôi chân dài bước hai bước liền đuổi kịp Diệp Giai Nhi, giọng nói của Thẩm Hoài Dương nặng nề lại dịu dàng: “Mợ Thẩm…”
Tâm trạng của Diệp Giai Nhi vẫn bình tĩnh, cũng không bởi vì hành động và lời nói của Tô Tình mà tức giận, nghe vậy, cô liếc mắt nhìn: “Hợp đồng quan trọng của công ty đã hoàn thành rồi hả?”
Nghe cô nói như thế, có một tia sáng yếu ớt lướt ngang qua đôi mắt, trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương không động đậy, mà chỉ nhẹ giọng đáp lại một câu, cũng không nhiều lời: “Ừa, bây giờ mợ Thẩm muốn đi đâu vậy?”
“Đi đến trung tâm thương mại.

” Cô không hề suy nghĩ mà nói.

“Đi cùng nhau đi.

” Anh thấp giọng phun ra một câu.

Nhìn vào hai mắt của anh, Diệp Giai Nhi nhẹ nhàng đáp lời: “Được.


Đi đến trung tâm thương mại, Diệp Giai Nhi cứ đi tới đi lui ở khu đồ dành cho phụ nữ mang thai, lựa chọn quần áo phù hợp, gương mặt nghiêm túc.

Ánh mắt cụp xuống, Thẩm Hoài Dương nhìn vào bụng của cô, lúc này mới để ý hơn một chút, so với trước kia, bụng của cô đã hơi lộ ra rồi, đã chạm vào áo.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi