CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM



Trong phòng bệnh.

Sau khi nghe bác sĩ nói, Tô Tình mới thở phào được.

Bây giờ xem ra, Thẩm Hải Băng ở trước mặt bà ta quả thật không tệ, trong tình huống nguy cấp đó vậy mà đẩy bà ta ra trước, để mặc bản thân ngã xuống.

Chỉ hành vi như này thôi đã có rất nhiều người không làm được!
Mày tú nhíu lại, Thẩm Hoài Dương mấp máy môi, trầm giọng hỏi: “Vừa rồi ở nhà họ Thẩm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Giống như những gì con nhìn thấy, Diệp Giai Nhi đưa tay muốn đẩy mẹ xuống lầu, thời khắc quan trọng, là cô của con bảo vệ mẹ, cô con tự mình ngã xuống.

” Tô Tình nói ngay lập tức.


Nghe vậy, đôi mắt thâm trầm của Thẩm Hoài Dương khẽ động, giọng nói u ám mà kiên quyết: “Cô ấy sẽ không làm như vậy…”
Bỗng chốc, ánh mắt của Tô Tình lập tức dừng trên người anh: “Nó sẽ không làm như vậy, làm như thế trong miệng con là làm như nào, là chỉ nó sẽ không đẩy mẹ từ cầu thang xuống sao?”
“Dạ…” Yết hầu của Thẩm Hoài Dương chuyển động, nhả ra một âm tiết, chuyện như thế, cô sao có thể làm được chứ?
Điều này lại chọc giận Tô Tình, cảm xúc trở nên có hơi kích động: “Hoài Dương, mẹ là mẹ của con, con bây giờ là đang nghi ngờ mẹ nói dối để lừa con sao?”
Đôi môi của anh động đậy, nói: “Không có, cô ấy là người như nào trong lòng con hiểu rõ, hành vi đó nhất định là trong vô tình tạo thành, không phải là cố ý.


“Con dám chắc chắn hiểu nó như vậy sao? Con làm sao biết nó sẽ không trước một kiểu, sau lại kiểu khác chứ?”
Tô Tình cười lạnh một tiếng: “Còn nữa, nếu giống như những gì con nói, nó thật sự là vô ý, vậy thì lúc này cô của con vì sao lại nằm viện, nó có phải nên tới thăm hay không? Nhưng mãi đến bây giờ, ngay cả cái bóng của nó cũng không nhìn thấy, nói như nào cũng là người một nhà mà nó đối xử với cô của con như này đây?”
Vẻ mặt hơi thay đổi, Thẩm Hoài Dương mở miệng, không vui nói: “Cô ấy không sai, nguồn cơn của chuyện này ở trên người con.


Cô tận mắt nhìn thấy anh tặng hoa cho Thẩm Hải Băng vào sinh nhật, còn tận tai nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, cho nên giữa cô và Thẩm Hải Băng có hiềm khích, ngược lại rất bình thường.


Nhưng Tô Tình lại không thích nghe nhất lời như này, cũng không muốn nghe, chỉ cần là lời che chở mà Thẩm Hoài Dương dành ra cho Diệp Giai Nhi, bà ta đều không thích nghe.

Theo bà ta thấy, mọi vấn đề đều là nằm ở trên người Diệp Giai Nhi.

Vậy mà cô còn dám ra tay đẩy bà ta từ cầu thang xuống, vị trí con dâu nhà họ Thẩm nếu có thể để cô tiếp tục ngồi, trừ phi trời đổ mưa máu!
Đừng nói Trạch Hy, ngay cả Hoài Dương tính tình luôn thâm trầm cũng giống như bị cô bỏ thuốc mê, nói vài câu thì sẽ nghiêng về phía người phụ nữ đó!
Cho nên bà ta cũng không cần thiết nói gì nữa với Hoài Dương, chỉ tiếp tục đi con đường của mình là được.

Buổi tối.

Diệp Giai Nhi ngồi ở trước máy tính, mở file ra, tuy nói là soạn giáo án, nhưng một chữ cũng không gõ được, trắng tinh.

Lúc này, tâm tư của cô căn bản không đặt ở đây, ngay cả bản thân cô cũng không biết bay đi đâu rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi