Nhìn thấy cô không do dự mà từ chối, đôi mắt hẹp dài của Thẩm Hoài Dương nheo lại, trong lòng không khỏi bực bội, nhìn cô, cố ý mở miệng: “Vâng.
”
Bà cụ càng mỉm cười hài lòng, lại nhìn sang Diệp Giai Nhi: “Cô giáo Diệp đến trường xin nghỉ, nếu như không xin được, bà già này đích thân ra mặt, được rồi, cũng không phiền hai vợ chồng các cháu nữa, bà ngồi taxi quay về nhà họ Thẩm.
”
Diệp Giai Nhi cản bà ta lại: “Bà ngoại, sát vách còn có một phòng, bà ở đây là được.
”
“Liệu có làm phiền đến các cháu không?”
“Không đâu!” Diệp Giai Nhi lắc đầu, vẫn thử mở miệng: “Bà ngoại, chuyện nghỉ tuần trăng mật vẫn là thôi đi.
”
“Những chuyện khác có thể thương lượng, duy chỉ chuyện này là không được, cháu không đi xin nghỉ thì bà đi.
” Bà cụ quay đầu, có hơi giận dỗi đi thẳng vào phòng sát vách.
Bà ta tạo ra cơ hội tốt như vậy, cô giáo Diệp vậy mà không hiểu phong tình như vậy, không biết nắm bắt, bà ta có thể không giận sao?
Thấy vậy, cô có hơi đau đầu, hai người thích cô nhất trong nhà họ Thẩm chính là bà cụ và Trạch Hy.
Nếu cô từ chối, bà cụ có thể sẽ từ bỏ suy nghĩ này, nhưng vấn đề mấu chốt nhất là anh ta vậy mà đồng ý rồi!
Đầy tâm tư đi về phòng, cô bắt đầu trải giường, mới trải xong chăn, bóng dáng cao lớn của anh bèn bước vào, anh mới tắm xong, tóc còn đang nhỏ nước.
Đi tới trước cửa sổ, bật đèn lên, bàn tay lớn của Thẩm Hoài Dương cầm chiếc khăn bông lau tóc, mở miệng thương lượng với cô: “Thuê một thím quản gia cho căn chung cư thì như nào?”
“Không cần, cảm ơn.
” Câu trả lời của Diệp Giai Nhi xa cách mà khách sáo: “Anh không cần để trong lòng những lời bà nói vừa rồi.
”
Nghe vậy, lông mày của anh từ từ nhướn lên, ánh mắt lập tức đanh lại nhìn cô: “Tại sao?”
“Đứa trẻ là giao dịch khi lúc đầu chúng ta kết hôn, bất luận ly hôn hay không ly hôn, nó cuối cùng đều thuộc về tôi, cho nên tôi sẽ tự mình xem mà làm.
” Cô lạnh nhạt nói.
Sắc mặt của Thẩm Hoài Dương lập tức trở nên cực kỳ u ám, lời của cô giống như thứ gì đó va chạm mạnh vào anh, lửa giận bùng lên, hận không thể xé xác cô ra.
Diệp Giai Nhi mím môi, lại nói: “Trước khi anh chưa đưa ra đề nghị ly hôn, tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ hành vi nào của anh, tương tự, anh cũng không có quyền can thiệp mời bất cứ chuyện gì tôi, hy vọng từ nay về sau có thể nước sông không phạm nước giếng, chung sống hòa bình, cho tới ngày anh mở miệng nói ly hôn.
”
Đôi mắt sâu thẳm hằn học nhìn cô, yết hầu dồn lửa giận, anh nhìn cô một lúc lâu, sau đó nhả ra một câu cay nghiệt và u ám: “Được, vậy cô cứ từ từ đợi đi…”
Lúc này, anh cực kỳ không thích nghe thấy hai chữ ly hôn trong miệng cô!
“Ừm.
” Cô để xong gối dựa, lên giường, cơ thể nằm nghiêng trên giường, quay lưng với anh, tối nay bà cụ ở đây, anh không thể ngủ phòng khách, chỉ có thể ngủ một đêm ở trong phòng.
Đèn đầu giường tắt, trong phòng rơi vào khoảng tối tăm, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của hai người giao thoa.
Rõ ràng ngủ trên cùng một chiếc giường, rõ ràng khoảng cách của hai người gần như vậy, nhưng lại dường như rất xa, không thể chạm tới.
Mãi đến rất khuya, vô cùng yên ắng, nhưng đột nhiên truyền tới tiếng tin nhắn.
Cánh tay dài duỗi ra cầm lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, Thẩm Hoài Dương mở ra, tín nhắn là Thẩm Hải Băng gửi tới — Ngủ chưa? Chúc ngủ ngon.