Gương mặt vẫn luôn bình thản lại ửng đỏ, cô ta hít một hơi thật sâu, nói: “Hoài Dương, mấy thứ buổi sáng tôi mua để ở biệt thự, tôi ở chỗ này chờ cậu, sau đó cùng đi leo núi.
”
Anh ậm ừ cổ họng, bật ra một tiếng hừ nhẹ, lập tức, anh quay người, đi về phía chân núi, ánh mắt nặng nề.
Đợi anh đi rồi, Thẩm Hải Băng thở ra một hơi, đứng tại chỗ, xuyên qua cơn mưa phùn cô ta cảm thấy trước mắt là những tia nắng long lanh, cô ta lắc lư cơ thể, tại đó nhảy múa.
Đi qua rừng trúc, Diệp Giai Nhi vô tình nhìn thấy cảnh này, môi cô nhếch lên, vừa trào phúng vừa chua xót.
Thật sự là bao nhiêu nhà vui thì bấy nhiêu nhà sầu, câu này dùng từ thật chuẩn xác, phù hợp, hợp tình hợp cảnh.
Cô không nhìn Thẩm Hải Băng quá nhiều, chỉ là lạnh nhạt nhìn vài lần, cô tiếp tục đi lên núi.
Tuy nói là núi, nhưng con đường cũng không gập ghềnh, rất bằng phẳng, ngắm cảnh dưới núi trong cơn mưa phùn, thật là rất đẹp, ít nhất… khung cảnh bao la… Có thể khiến những nặng nề trong lòng cô vơi đi…
Tất nhiên, Thẩm Hải Băng cũng thấy Diệp Giai Nhi, nghĩ tới dáng vẻ bất bình thường vừa nãy của mình, cô ta hơi xấu hổ, nên chỉ đi theo phía sau cô dần đi lên núi.
Chỉ là hai người đều không có để ý tới, phía sau họ có hai người đàn ông lén lút đi theo, bọn họ thì thầm cái gì đó, nhưng mà, trong ánh mắt bọn họ lộ ra sự tàn nhẫn và nguy hiểm!
Một người đi trước người theo sau, Diệp Giai Nhi nghe tiếng bước chân phía sau nhưng không có quay đầu lại, cô vốn không thích Thẩm Hải Băng.
Cô ta thích đi theo phía sau, đó là chuyện của cô ta, không liên quan gì tới cô.
Núi không cao, nhưng cũng không thấp, may mà cảnh ven đường khá đẹp, khiến tâm trạng nặng nề kia nhẹ đi phần nào.
Khoảng 40, 50 phút sau, thì đã tới đỉnh núi, bởi vì trời mưa, không khí rất mát mẻ, giữa núi có sương mù lượn lờ.
Do là mưa phùn mùa xuân, cho nên cảm giác mưa rơi xuống chạm vào người rất thoải mái, không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn có chút thích.
Mưa phùn khiến cảnh sắc mờ ảo, đứng ở đỉnh núi, gió nhẹ thổi vào mặt, thật sự là một sự hưởng thụ tuyệt vời.
Vô ý nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy rõ Thẩm Hải Băng đang đứng bên cạnh, không biết khi nào thì, cô ta cũng lên tới đỉnh núi rồi.
Nhưng mà, suy nghĩ khác nhau không có tiếng nói chúng, cho nên dù bây giờ hai người cach nhau khá gần, cô cũng không có ý nói chuyện với cô ta.
Hơn nữa quan hệ giữa hai người lúc này là chán ghét nhau, thật sự là không cần nói chuyện.
Mưa ngày càng to, không thể tiếp tục đứng đó đội mưa nữa, mà đối diện đúng lúc có một cái chòi nghỉ chân, có thể tránh mưa.
Diệp Giai Nhi bước chân đi về hướng đó, cô nghe rõ ràng tiếng Thẩm Hải Băng ở phía sau gọi điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng: “Hoài Dương, bây giờ tôi đang ở trên đỉnh núi, ừ, có đem theo dù…”
Từ câu từng chữ đó rõ ràng rành mạch giống như kim mảnh đâm vào lòng cô, nỗi đau râm ran, nhưng lại đau đến tê dại.