CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM



Đầu ngón tạy khẽ chạm vào màn hình di động, cô gửi lại một chữ, được!
Trong lòng cô sáng như tấm gương, mặc dù có muốn trốn tránh không gặp nhưng đó vẫn là chuyện không thể.

Quyền lực của anh ở thành phố S, cô có thể trốn đi đâu được? Căn bản không có chỗ trốn!
Về chuyện mang thai, vẫn cứ nên dối gạt ba mẹ trước, đến lúc xử lý xong mọi chuyện rồi hãy nói với hai người họ…
Sau khi quyết định xong, Diệp Giai Nhi thở phào nhẹ nhõm, rồi đi vào phòng tắm, tắm rửa, nghỉ ngơi.

Cho dù có thể nào, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon lành…
Hôm sau.

Sau khi xin nghỉ phép với hiệu trưởng, cô nhìn đồng hồ, một giỡ rưỡi, khoảng nửa tiếng nữa là đến hai giờ.


Chặn một chiếc taxi lại, Diệp Giai Nhi báo nơi đến, đi về hương quán cà phê đường Giang Nam…
Đường Giang Nam là con đường nổi tiếng ở thành phố S, từ đầu đường đến cuối đường toàn là quán cà phê, đủ loại cà phê, vô cùng nổi tiếng, đương nhiên, giá cà phê cũng cao ngất ngưởng.

Bước vào quán cà phê đã hẹn trước, Thẩm Hoài Dương vẫn chưa đến, cô cúi đầu nhìn giờ, một giờ năm mươi lăm.

chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, nhân viên nữ có khuôn mặt ngọt ngào nghên đón: “Thưa cô, đây là menu của quán.


“Xin lỗi, tôi đang đợi bạn.

” Vừa nói, mắt của Diệp Giai Nhi vô tình đảo qua menu cà phê.

Căn bản không có ly cà phê nào mấy chục nghìn, toàn bộ đều trên ba trăm, có loại còn hơn triệu, cô tặc lưỡi, hiển nhiên là quá đắt.

Một lát sau, hình bóng của Thẩm Hoài Dương xuất hiện trong tầm mắt, Diệp Giai Nhi nhìn điện thoại, một giờ năm mươi chín phút, trái lại người đàn ông này rất đúng giờ.

Thẩm Hoài Dương ngồi xuống phía đối diện, thân hình cao to của anh tùy tiện nghiêng ra tựa vào ghế sô pha, con ngươi bình tĩnh nheo lại, gằn từng chữ: “Cô giáo Diệp, có một số chuyện chúng ta cần bàn bạc.



Tim của Diệp Giai Nhi đập mạnh hơn bình thường, bất giác ngồi thẳng: “Tờ xét nghiệm?”
“Ngày đó cô đã uống thuốc tránh thai do thư ký mang đến trước mặt tôi, bây giờ lại xảy ra việc này, cô giáo Diệp muốn giải thích như thế nào?”
Đôi mắt đen của anh sắc bén như mũi tên, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô, như thể đang quan sát biểu cảm của cô, bí ẩn và cẩn thận.

Không một chút né tránh, cô bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt trong veo như nước.

“Hôm đó vừa hay ba tôi cũng vừa đi du lịch Đại Lý Vân Nam về, ông ấy mang về rất nhiều trà Phổ Nhĩ, khi tôi trở về thì ông ấy có pha vài ấm, tôi nhất thời quên mất trà đặc khắc với thuốc, tôi uống khá nhiều, nên tác dụng của thuốc tránh thai cũng bị loại bỏ rồi, còn nữa tôi rất
không thích thái độ của Thẩm tổng bây giờ với tôi!”
Đôi mắt trong veo có thể nhìn thất đáy, trong suốt như sóng nước, vừa nhìn liền có thể thấy đáy, anh đã gặp vô số người, đương nhiên có thể phân biệt được thật giả trong đó.

Lý do của cô, anh tin, chỉ là câu sau khiến anh có chút hứng thú…
Nhướng mày, Thẩm Hoài Dương tùy ý thay đổi tư thế ngồi: “Thái độ của tôi bây giờ như thế nào?”
“Thái độ chất vấn.


” Hai bàn tay dưới bàn của Diệp Giai Nhi nắm chặt vào nhau, cô nói tiếp: “Người tối hôm đó say rượu, đi nhầm phòng, làm chuyện sai lầm là Thẩm tổng, còn tôi là người bị hại, anh có tư cách gì mà chất vấn một người bị hại chứ?”
“Tiếp tục.

” Thẩm Hoài Dương nhìn cô như muốn nhìn thấu cô vậy, khớp ngón tay tùy tiện gõ lên mặt bàn, phát ra âm thanh đều đặn và rõ ràng, hết tiếng này đến tiếng khác.

Thanh âm khiến bầu không khí thêm phần căng thẳng hơn, cô dùng hết dũng khí: “Sở dĩ tôi đồng ý gặp mặt là để bày tỏ suy nghĩ của mình với Thẩm tổng, đứa bé này, tôi muốn!”
Như thể nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, anh cười trầm thấp, sau đó môi mỏng cong lên: “Cô giáo Diệp có quyền gì mà quyết định một mình?”
“Bởi vì đứa bé ở trong bụng tôi, cho nên tôi có quyền đưa ra quyết định về việc giữ lại hay bỏ đứa bé.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi