CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM



Điều hòa không khí mở ra, nhưng mà Huyên Huyên vẫn chơi đùa đổ mồ hôi trán, rửa mặt rửa chân cho cô bé, sau khi dỗ cô bé ngủ xong, Diệp Giai Nhi ngồi trước cửa sổ nhìn bóng đêm đen tuyền đến xuất thần.


Ngày hôm sau.

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Đông liền đến công ty phỏng vấn.

Diệp Đức Huy, Quách Mỹ Ngọc, Diệp Giai Nhi còn có Hứa Mẫn Nhu lần lượt dẫn hai đứa nhỏ đi đến công viên.

Công ty thành phố S nằm trên con đường thương nghiệp phồn hoa nhất, cao khoảng sáu mươi tầng, những tấm kính pha lê to lớn chiếc xạ ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.

Bước vào đại sảnh công ty, Diệp Đông liền cảm thấy hoảng hốt, chắc chắn là người đến đây ứng tuyển rất nhiều, không phải là anh ta không nghĩ tới, nhưng mà tuyệt đối không ngờ lại nhiều như thế.

Đại sảnh công ty có đầy người ngồi, liếc mắt nhìn qua, đen nghịt đầu người.

Nghe nói công ty thông báo tuyển dụng năm người, Diệp Đông lại cảm thấy trước mắt một mảnh đen thui, không nhìn thấy hi vọng.


Mà lúc này có một đám bảo vệ đi tới, kêu đám người nhường ra một con đường.

Sau đó, các nhân viên quản lý của công ty đi đến đang thấp giọng nói gì đó với người đàn ông đi đầu, thái độ cung kính đủ để thấy địa vị của người đàn ông đó cao bao nhiêu.

Chỉ nhìn thấy dáng người cao lớn được bao bọc bởi bộ âu phục phẳng phiu, khí tức từ trên người cao quý mà ngạo nghễ, khuôn mặt tuấn mỹ, cặp mắt đào hoa nhìn quanh, có vẻ ngả ngớn mà phong lưu, bàn tay tùy ý vuốt vuốt điện thoại, nghe tiếng báo cáo truyền đến từ bên tai.

Có không ít phụ nữ đến đây ứng tuyển, lúc này hoàn toàn bị người đàn ông xuất hiện hấp dẫn lực chú ý, chăm chú nhìn theo bóng người đó.

Thậm chí còn có người kích động che miệng, không nghĩ là ở đây còn có một người đàn ông quyến rũ như vậy.

Một nhóm người không dừng lại ở đại sảnh mà lại trực tiếp đi vào trong phòng tuyển dụng.

Người đàn ông đi vào, tất cả các nhân viên đều đứng dậy: “Tổng giám đốc.


“Tiếp tục công việc đi, cứ làm giống như trước đó, cứ coi như tôi không tồn tại.


” Lúc nói chuyện, anh ta ngồi xuống ghế, đôi chân dài ưu nhã bắt chéo lại với nhau, bưng tách trà thưởng thức từng ngụm.

Nhà tuyển dụng nhìn lãnh đạo cấp cao của công ty, đối mặt với tình huống như thế này, ông ta có hơi khó hiểu.

Quản lý chỉ nhún vai, kêu bọn họ tiếp tục.

Trước Diệp Đông có khoảng chừng một trăm người, hơn nữa thời gian phỏng vấn vô cùng ngắn, bọn họ đi vào chưa được mấy phút là đã đi ra.

Trên cơ bản không cần phải hỏi kết quả, chỉ nhìn sắc mặt đó, đại khái cũng đã biết tình huống như thế nào.

Thế là đối với lần tuyển dụng này, Diệp Đông đã không ôm hi vọng gì, chỉ là đến cũng đã đến rồi, làm thì phải làm đến cùng, cứ thử rồi hẵng nói.

Đợi từ buổi sáng cho đến buổi trưa, rốt cuộc cũng đã đến lượt Diệp Đông.

Đẩy cửa phòng tuyển dụng ra, anh ta vừa nhìn thấy mấy hàng người, nhất thời trở nên khẩn trương, ngay cả da đầu cũng run lên.

Ngồi xuống vị trí chính giữa, Diệp Đông âm thầm hít sâu một hơi, thử để cho mình thả lỏng.

Mấy nhà tuyển dụng liếc mắt nhìn nhau, đang chuẩn bị mở miệng đặt câu hỏi, lại có một âm thanh vang lên vào lúc này, chỉ nhìn thấy tổng giám đốc không nói một lời ngồi ở chỗ đó lại đứng dậy.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi