CHƯƠNG 422
Con gái của anh sắp trở thành con gái của người khác, đều là nhờ người phụ nữ này ban cho!
“Ha, anh cho rằng ai cũng vô liêm sỉ như anh sao?” Diệp Giai Nhi tức giận đến mức chỉ muốn xé rách mặt anh ra: “Rốt cuộc phải làm như thế nào, anh mới trả Huyên Huyên lại cho tôi?”
“Cô thật sự đã leên giuường cùng với người đàn ông khác? Quaan heệ rồi?” Anh không quan tâm đến lời nói của cô, chỉ nhíu chặt mày, đáy mắt phát ra những tia u ám.
Cô sững sờ, không quan tâm đến lời nói giống như bị điên của anh, chỉ nghiến răng nghiến lợi, nói lại một lần nữa: “Làm thế nào anh mới trả Huyên Huyên lại cho tôi?”
“Quaan heệ rồi, hay là chưa?” Anh trầm mặt xuống, dường như rất cố chấp với vấn đề này.
“Quaan heệ rồi thì sao, chưa quaan heệ thì sao, cho dù, anh Thẩm biết được đáp án thì có thể làm gì?” Cô lạnh lùng chất vấn.
Anh, có tư cách gì, dựa vào cái gì mà chất vấn cô?
Còn anh, có phải là đã quan hệ với Thẩm Hải Băng, một đêm ở treên giưuờng muốn Thẩm Hải Băng vô số lần?
Nghe thấy vậy, đôi môi mỏng, sắc của Thẩm Hoài Dương nhếch lên, đôi mắt lóe lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: “Cũng đúng, biểu hiện ở treên giưuờng cứng đờ như cô giáo Diệp đây người đàn ông nào có hứung thuú chứ?”
Anh dựa vào đâu lại sỉ nhục cô như vậy?
Máu trên người đột nhiên dồn lên đỉnh đầu, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy lòng bàn tay với lòng bàn chân của mình nóng lên, bàn tay đang rủ xuống ở bên người không khỏi nắm chặt lại, trên mặt lại hiện lên nụ cười chế nhạo: “Sao anh Thẩm biết người đàn ông khác không có hứung thuú? Có thể là bọn họ thích kiểu này!”
“Ai? Điền Quốc Gia sao?” Giọng nói trầm thấp từ trong kẽ răng chen ra!
Không muốn lãng phí thời gian với anh với chủ đề này, cô lại nói từng chữ từng chữ một: “Rốt cuộc phải làm thế nào anh mới trả lại Huyên Huyên cho tôi?”
Đây là ngầm thừa nhận sao?
Sắc mặt Thẩm Hoài Dương u ám, đôi mắt sâu đột nhiên trở nên lạnh lùng, trán nhăn lại, bàn tay lớn hung hăng kéo cổ tay cô qua, bốn mắt nhìn nhau, cũng trả lời cô từng từ từng chữ.
“Treên giưoờng, lấy lòng tôi, đến khi tôi cảm thấy chán ngấy cơ thể cô, đến lúc đó, tôi sẽ suy nghĩ đến việc trả lại Huyên Huyên cho cô…”
“Anh Thẩm mới cho tôi một bài học, lẽ nào, lại quên nhanh như vậy?”
Cô dùng lời nói lúc nãy của anh để chặn anh, sau đó, bàn tay mảnh khảnh dùng hết sức lực gỡ bàn tay to lớn của anh ra khỏi cổ tay, nói: “Xem ra, anh Thẩm không có ý định trả lại Huyên Huyên cho tôi, cũng không có thành ý thương lượng với tôi, vậy thì, đợi giấy triệu tập của tòa án đi!”
Nói xong, cô không thèm nhìn anh, quay người, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch.
Cô đã bị lừa một lần, anh cho rằng cô sẽ bị lừa lần thứ hai sao?
Còn có, ở trêen giưuờng lấy lòng anh, rốt cuộc anh xem cô là cái gì, cô thật sự dễ ức hiếp như vậy sao, có thể tùy tiện bị anh sỉ nhục?
Diệp Giai Nhi không biết mình mang theo tâm trạng gì để rời khỏi tập đoàn Thẩm thị, lơ đãng, bước chân nhẹ như bay.
Lên tòa cô có bao nhiêu phần thắng?
Nhưng, cho dù chỉ có mấy phần thắng, cô cũng không từ bỏ một cách dễ dàng!