CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 448

Bàn tay với khớp xương rõ ràng bóp bóp trán, mắt Thẩm Hoài Dương vẫn nhìn cô như cũ, giống như là vô ý nói: “Vậy cô Diệp cứ tự nhiên đi, chỉ là mấy bữa tối gần đây Huyên Huyên cứ khóc khá dữ dội.”

Nghe vậy, khóe mắt Diệp Giai Nhi giật giật, lại không tin anh. Nếu như Huyên Huyên mà khóc dữ dội như thế, tất nhiên sẽ gọi điện thoại cho cô.

Mà buổi tối mấy ngày nay một cuộc điện thoại của Huyên Huyên cô cũng không nhận được.

“Có điều là chó ngao Tây Tạng không phải nuôi không, vẫn còn có chút tác dụng, ít nhất là có thể hù dọa trẻ con.” Hơi thả lỏng bả vai, nhìn giống như là anh đang tự thì thào nhỏ giọng nói, hững hờ như thế.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, giọng điệu của Diệp Giai Nhi bất giác nâng cao: “Anh dùng chó ngao Tây Tạng hù dọa con bé?”

Huyên Huyên sợ nhất là chó, mỗi lần chỉ cần nhìn thấy chó thì liền muốn cô ôm, huống hồ chi là con chó Tây Tạng lớn như thế, chắc chắn là bé rất sợ hãi.

Đứng vững bước chân, Thẩm Hoài Dương hơi nghiêng đầu qua, giọng nói nặng nề nói như là lẽ đương nhiên: “Có rất nhiều chiêu để dỗ con nít, nếu như lão sói xám mà không có tác dụng, vậy thì tôi nghĩ đối với con bé mà nói, chó ngao Tây Tạng sẽ có lực uy hiếp hơn. Sự thật chứng minh, suy đoán của tôi đã đúng rồi.”

đầu nhỏ lại, đôi mắt lấp lánh sáng ngời tràn đầy mong đợi: “Mẹ ơi, tối nay mẹ có ở đây với con không ạ?”

Do dự một lúc, Diệp Giai Nhi gật đầu: “Mẹ sẽ ở.”

Cô không yên lòng giao con cho anh.

“Hay quá đi thôi.” Thân thể nhỏ bé đứng dậy từ trên ghế sofa, Huyên Huyên vui vẻ khoa tay múa chân.

Diệp Giai Nhi nhìn bé không ngừng nhảy tới nhảy lui ở trên ghế sofa, nhảy qua nhảy lại, có mấy lần hụt chân thiếu chút nữa là đã té xuống.

Thật hết cách, thậm chí còn dọa lưng cô đổ cả mồ hôi, vuốt vuốt trán, nhìn Huyên Huyên rồi nói: “Huyên Huyên, con có thể văn nhã lại một chút không?”

Ánh mắt quay tròn, Huyên Huyên không hiểu, không ngại học hỏi mà nói: “Mẹ ơi, văn nhã là gì vậy ạ?”

“Là yên tĩnh, ngoan ngoãn một chút đó, con có thấy tiểu công chúa trên tivi không hả? Mặc chiếc váy bồng bềnh, ngoan ngoãn ngồi yên ở đó.”

Nghe vậy, Huyên Huyên nhìn chằm chằm vào quần áo trên người mình mấy lần: “Nhưng mà mẹ ơi, con đâu có mặc váy bồng bềnh đâu, con mặc quần mà, mẹ nhìn đi.”

Diệp Giai Nhi cảm thấy trán giật giật: “Huyên Huyên, trọng điểm không phải là con mặc váy hay là mặc quần, mà là phải ngoan ngoãn ngồi yên ở đó, đừng có nhảy tới nhảy lui nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi