CHƯƠNG 455
Nếu như không đồng ý, Thẩm Hoài Dương chắc chắn sẽ không cho cô nhìn thấy Huyên Huyên, hơn nữa việc thay đổi quyền nuôi dưỡng mà anh đã đề xuất với tòa án vẫn sẽ được tiến hành.
Vậy thì người không được mà còn mất là cô, không chỉ không thể gặp Huyên Huyên mà cô còn phải lên tòa án.
Mà hiệp nghị hòa bình hai người sống chung hòa bình, mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy Huyên Huyên, cho dù là bước cuối cùng vẫn là đến tòa án, nhưng mà so với cái thứ nhất thì đã tốt hơn nhiều.
Nhưng mà hòa bình chỉ vỏn vẹn trong khoảng thời gian tranh giành quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên.
Cuối cùng dù cho anh được quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên hay là không, mối quan hệ của anh và cô vẫn sẽ khôi phục như trước kia.
Những chuyện đã xảy ra vào bốn năm trước, cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng quên.
Có đôi khi bình tĩnh chỉ là vẻ bề ngoài, sóng yên biển lặng được một thời gian ngắn, có lẽ sau đó lại là sóng biển vô cùng dữ dội.
Trong phòng khách.
Bàn tay thon dài rơi vào đôi môi mỏng mà cô đã cắn bị thương, tùy ý khẽ chạm vào một cái, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơn đau từ nó truyền đến.
Người phụ nữ đó quả nhiên là hung ác đủ.
Xem ra tối nay chỉ có thể tiếp tục tắm nước lạnh thôi.
Lúc nãy anh đã không khống chế được sự xúc động của mình.
Nhưng mà trong lúc vô tình, ánh mắt đối diện với cặp mắt trong suốt không tạp chất của cô, anh lại không thể ra tay.
Anh muốn cô, anh hung hăng muốn cô, giày xéo cả người cô, nhập vào trong cơ thể mình. Nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt đó của cô, anh liền không có cách nào cứng rắng tiếp tục làm nữa.
Hình như anh không nỡ ra tay với cô rồi.
Ngày hôm sau.
Còn là buổi sáng chưa đến trưa, vậy mà đã khiến cho người ta cảm thấy hơi nóng phả vào trong mặt, cả người như nằm trong lồng hấp, đi về phía trước chưa được mấy bước mà lưng đã đổ mồ hôi.
Địa điểm hai người hẹn nhau là một quán nước giải khát, hơi nóng và hơi lạnh giao thoa với nhau làm Diệp Giai Nhi kiềm chế không được mà run rẩy.
Điền Quốc Gia đã ngồi ở đó chờ đợi, mấy năm nay, cho dù là lần nào cô gặp Điền Quốc Gia đi nữa thì anh ta cũng chưa từng để cô phải chờ đợi, luôn đến chỗ đã hẹn trước, sợ cô khát nên anh ta đã gọi một ly nước ép cam, không lạnh không nóng, mà để bằng nhiệt độ phòng.