CHƯƠNG 459
Hàng lông mày tuấn tú nhướng cao, anh buông mắt cá chân của cô ra, ngồi dựa trên đầu giường, mắt nheo lại: “Ngày hôm qua cô đi uống rượu với Thân Nhã, say đến bất tỉnh nhân sự.”
Nghe vậy, đảo mắt nhắc tới chuyện uống rượu, cô lại nhớ đến điểm khác thường của Thân Nhã.
Nhưng mà còn chưa đợi Thân Nhã nói những chuyện khác thường ra thì cô đã không thể thắng nổi ma lực của rượu, hôn mê bất tỉnh, về phần phía sau có chuyện gì xảy ra, cô nhớ không nổi.
“Tôi đưa cô về biệt thự, sau đó đưa cô lên trên giường, sau đó cô lại hôn tôi…” Giọng nói của anh bỗng nhiên lại rất nhẹ.
Không nói tiếng nào, dường như là trong đầu cô có một vài ký ức vụn vặt xuất hiện, cô cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào anh như cũ.
Thẩm Hoài Dương cũng không thèm để ý, còn tiếp tục nói bằng giọng điệu đó: “Cô kéo lấy tôi, nói là mình nóng, mình khó chịu, không cho tôi đi, làm cho tôi có phản ứng.”
“Trọng điểm đâu?” Cô cố gắng nhớ lại, ép hỏi.
“Trọng điểm đến rồi?” Đôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên: “Tôi hỏi là cô có muốn hay không, cô nói là muốn.”
“…” Diệp Giai Nhicau mày.
“Tôi hỏi cô là có muốn không, nếu như không thì tôi sẽ lui ra, tôi hỏi cô ba lần, cô cứ nói là muốn, cứ dán chặt vào người tôi.”
Chủ đề này không cần phải tiếp tục làm gì, Diệp Giai Nhi lên tiếng đánh gãy lời anh: “Đủ rồi.”
Những ký ức vụn vặt liều mạng xông ra ngoài, cô đã nhớ lại, cũng đã nhớ rất rõ ràng.
Chính là bởi vì đã nhớ cho nên mới có thể giận mình như thế, cảm thấy phẫn nộ và xấu hổ.
“Không cần tôi phải tiếp tục kể lại nói hả?” Anh vô cùng có lòng tốt, quan tâm đề nghị, sau đó lại nói: “Lần đầu tiên gặp nhau là tôi uống say đi nhầm phòng, sau đó phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mà lần này đổi thành cô với tôi.”
Ngoại trừ cảm giác đau nhức toàn thân, đầu Diệp Giai Nhi cũng đau nặng nề, hiển nhiên đây chính là kết quả của việc tối ngày hôm qua say rượu.
Lúc này, cô càng không muốn nghe thấy một chữ nào từ trong miệng anh, đúng là như vậy, nguyên nhân gây ra chuyện vào tối ngày hôm qua phần lớn đều là do cô.
Nếu như tối qua cô không uống say, làm sao mà chuyện như thế này có thể xảy ra được chứ?
Dùng cái chăn mỏng bao bọc mình, Diệp Giai Nhi không thèm để ý tới anh, chậm rãi gượng người đi vào trong phòng tắm, cô cảm thấy giữa hai chân không thoải mái.
Với lại, cô quả nhiên không thể uống rượu, chỉ cần uống rượu có cồn sẽ xảy ra một vài chuyện không thể tưởng tượng được.
Ánh mắt âm trầm nhìn cô bước vào trong phòng tắm, sau đó Thẩm Hoài Dương thu hồi tầm mắt, trong lúc vô tình đảo qua một đống lộn xộn dưới đất, lông mày hơi nhíu lại, gọi một cuộc điện thoại.
Tắm rửa xong, đã sảng khoái hơn nhiều, nhưng vẫn đi đứng khó khăn, vừa buồn ngủ lại vừa mệt.
Lúc sắp đi ra khỏi phòng tắm, Diệp Giai Nhi cau mày, lúc này mới nhớ tới cô căn bản không có quần áo có thể mặc, nhưng mà cũng không quản được nhiều, mặc dù là bẩn, nhưng mà vẫn nên mặc nó vào đã.
Nhưng đợi đến lúc cô đi ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy ở trên giường có đặt một bộ đồ lót mới, còn có một chiếc váy màu xanh dài.
Cô nhăn mặt, những vật này là do ai chuẩn bị cho cô, đương nhiên trong lòng cô biết rất rõ. Cô cũng không cần phải nhiều chuyện làm gì, đi vào trong phòng thay quần áo, thay đồ lót cùng chiếc váy dài, kích thước đều vô cùng phù hợp.
Chống đỡ thân thể như nhũn ra đi vào trong phòng khách, thím Lý đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi, Huyên Huyên lúc lắc đôi chân nhỏ, thấy cô đi tới thì ngọt ngào gọi: “Mẹ ơi.”