CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 461

Sau khi cô nói xong thì Diệp Giai Nhi mới nhớ lại, cô với Thân Nhã Trần Diễm An, còn có Trần Vu Nhất học chung trường đại học, Trần Vu Nhất học cao hơn bọn họ hai năm.

Lúc đó, gần như là ở trong trường không có ai là không biết chuyện Lâm Nam Kiều theo đuổi Trần Vu Nhất, sở dĩ nổi tiếng là có hai nguyên nhân. Một là Trần Vu Nhất nổi tiếng, một nguyên nhân khác là do Lâm Nam Kiều theo đuổi Trần Vu Nhất rất nhiệt tình, Trần Vu Nhất lại vô cùng chán ghét cô ta, làm cho Lâm Nam Kiều khó xử rất nhiều lần ngay trước mặt của học sinh trong trường học, làm cho cô ta xấu hổ. Cho nên Lâm Nam Kiều liền trở thành trò cười trong mắt người khác, ai cũng mắng cô ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Chỉ có điều là Lâm Nam Kiều khá thoáng, cũng không để những lời mắng chửi ấy vào trong mắt, vẫn luôn theo đuổi tình yêu của mình, cho dù có chịu bao nhiêu đắng cay.

Cho đến khi tốt nghiệp, Thân Nhã và Trần Vu Nhất kết hôn với nhau, Lâm Nam Kiều cũng được phân đến vùng ngoài làm việc.

“Tại sao ở chỗ cậu lại có nhiều thư của cô ta như thế?” Diệp Giai Nhi đếm một chút, ít nhất cũng có ba mươi đến bốn mươi lá thư.

“Cậu cảm thấy như thế nào, làm sao cô ta có thể viết thư cho tớ được chứ, những lá thư này đều viết cho Trần Vu Nhất đó. Mà lần đó Trần Vu Nhất vượt quá giới hạn cũng là cùng cô ta, những lá thư này là do tớ tìm được từ trong ngăn kéo đã được khóa ở trong phòng anh ấy, bảng sao kê ngân hàng là giao dịch chuyển khoản mà tớ đã tìm từ ngân hàng anh ấy, người nhận số tiền đó cũng là Lâm Nam Kiều.” Thân thể Thân Nhã khẽ run rẩy.

Diệp Giai Nhi ngồi thẳng người: “Không phải là Trần Vu Nhất rất ghét Lâm Nam Kiều hả, có phải là hiểu lầm đâu đó rồi không?”

Mấy năm đó, Trần Vu Nhất quả thật ghét Lâm Nam Kiều đến cực hạn, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Lâm Nam Kiều một cái nào, cứ luôn nói là buồn nôn, nhưng mà tại sao lại có thể dây dưa với Lâm Nam Kiều vậy chứ?

“Không có hiểu lầm ở đâu hết, những thứ này đều là do Lâm Nam Kiều viết cho anh ấy đó, cách mỗi một hai ba tháng gì đó thì sẽ viết một lá thư cho anh ấy, nói cho Trần Vu Nhất biết là cô ta đang ở đâu, nhìn thấy cái gì.”

“Cậu đã xem hết mấy lá thư này rồi hả?”

Thân Nhã gật đầu, cười còn khó coi hơn là so với khóc, ai cũng không biết cô ấy dùng loại tâm trạng gì để xem hết những lá thư này, quả thật giống như kim đâm, như dao cắt.

“Nhưng mà đúng là rất buồn nôn, thời đại bây giờ không có điện thoại hay là không có máy tính, nhất định phải dùng giấy viết thư, làm như vậy trông cô ta ngây thơ hơn hả?” Diệp Giai Nhi nhún vai cười lạnh.

Hai người còn đang nói chuyện, có một trận tới bước chân truyền đến, sau đó Trần Vu Nhất bước vào nhà, trên gương mặt đẹp trai còn mang theo nụ cười: “Vợ ơi, đã ăn cơm trưa chưa vậy?”

Đứng dậy, Thân Nhã ném mấy lá thư cùng với giao dịch ngân hàng cho anh ta, thân thể không nhịn được mà run rẩy: “Em muốn giải thích, Trần Vu Nhất.”

Rũ mắt xuống, sắc mặt của Trần Vu Nhất thay đổi, nhưng mà cũng không rõ ràng: “Em lục đồ của anh?”

“Lục đồ?” Thân Nhã nhìn chằm chằm vào anh ta, trào phúng cười lạnh: “Cảm thấy em tự tiện lục đồ vật quý giá của anh, cho nên rất tức giận hả?”

“Không có, sao anh tức giận được chứ, vợ xem đồ của chồng là chuyện hợp tình hợp lý, chuyện gì có thể tức giận vậy?” Trần Vu Nhất nhanh chóng thu lại biểu cảm, cười khẽ bước qua ôm lấy bả vai của Thân Nhã, vô cùng ngọt ngào và thân mật.

Thân Nhã hất vai, hất cánh tay của anh ta ra, cảm thấy rất buồn nôn: “Giao dịch ngân hàng là có chuyện gì, tại sao anh lại gửi tiền cho cô ta hả, Trần Vu Nhất.”

Trên giấy tờ đã viết rất rõ ràng, mấy năm nay anh tổng cộng gửi tiền cho Lâm Nam Kiều bốn lần, mặc dù khoản tiền không lớn, nhưng mà cũng đều là trên ba trăm triệu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi