CHƯƠNG 473
“Đội trưởng, như vậy đã muốn đuổi bọn em đi rồi, tối nay không mời bọn em đi karaoke với quán bar hả?”
“Đúng rồi đó, chị dâu với công chúa nhỏ cũng đi cùng đi, quậy một đêm.”
“Con gái không thích hợp đi đến những nơi này, các cậu thật sự muốn đi thì tối ngày mai tôi đi cùng với các cậu, ngày hôm nay thì miễn đi.” Điền Quốc Gia kiên quyết phản đối.
Làm sao có thể để Huyên Huyên đi với mấy người đó.
“Nhìn đội trưởng bảo vệ người ta đi kìa, chậc chậc, không phải là em nói đó chứ, tư tưởng của đội trưởng có hơi bảo thủ rồi.”
“Bảo thủ có cái gì không tốt, đó là do cậu chưa kết hôn sinh con, chờ đến lúc cậu kết hôn sinh con thì biết thôi, tuyệt đối không thể thả lỏng về phương diện giáo dục con cái, cho dù là con trai hay con gái cũng vậy.”
Sau đó, đám đàn ông lại bắt đầu thảo luận đề tài nuôi trẻ, phải để Diệp Giai Nhi lau mất mà nhìn.
Không nghĩ tới bình thường bọn họ ngoại trừ phá án ra thì còn có kiến thức về phương diện này, đồng thời còn nói rất rõ ràng.
Cái miệng hồng hào của Huyên Huyên vẫn luôn ăn bánh kem dâu tây trước mặt, hai cái tay nhỏ còn mở hộp quà, vui quên cả trời đất.
Có thật nhiều thật nhiều quà, toàn bộ đều là tặng cho chú Điền, chú Điền đã nói rồi, chỉ cần là của chú thì cũng của Huyên Huyên.
Nhưng mà chờ sau khi Huyên Huyên mở ra, trên gương mặt nhỏ nhắn đều là biểu cảm thất vọng, không phải là già da thì là cà vạt, còn có thắt lưng, ví tiền, không có cục kẹo nào hết.
Vừa ăn vừa trò chuyện, cho nên thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi kết thúc thì đám người nói lời chào tạm biệt rồi sau đó đi khỏi.
Thế là trong phòng chỉ còn lại có ba người, bởi vì đàn ông chiếm đa số, cho nên cái bánh kem dâu tây ngoại trừ Huyên Huyên ăn thì gần như không ai động vào.
Diệp Giai Nhi còn chưa đứng dậy thì đã nhìn thấy Huyên Huyên đứng ở trên ghế, dáng người cao cao, bàn tay ngắn ngủn nhỏ nhắn lại phí sức ôm lấy cái bánh kem dâu tây trước mặt.
“Con đang làm cái gì vậy Huyên Huyên?” Cô hỏi.
Nhưng mà đầu Huyên Huyên không thèm nhấc lên, chỉ giống như một con mèo ham ăn mà liếm láp bơ dính bên khóe môi: “Mẹ ơi, mấy chú không có ăn cái này, để con mang về nhà ăn.”
Bật cười, Diệp Giai Nhi vuốt ve gương mặt tròn trịa nhỏ nhắn của bé: “Ngày hôm nay để con nhóc ham ăn này được lợi rồi.”
Điền Quốc Gia cũng nhịn không được mà duỗi tay ra lấy cái bánh kem tới, sau đó đóng hộp lại đưa cho Huyên Huyên: “Ôm đi nè.”
“Dạ chú Điền.” Huyên Huyên cười đến nỗi mắt như trăng lưỡi liềm, cong cong, lại sáng rực.
Diệp Giai Nhi cũng có chuẩn bị quà, là một cái ví tiền, cô bất đắc dĩ nhún vai: “Đụng hàng rồi.”
Trong đó, quà của Điền Quốc Gia ít nhất đã có hai ví tiền, cái của cô là thứ ba.
Điền Quốc Gia cười một tiếng, vò đầu: “Vậy nếu không thì tặng tôi thêm một phần quà khác?”
“Quà gì?” Anh ta phải nói ra trước đã, sau đó cô phải xem xem mình có thực hiện được không.
“Làm một bàn đồ ăn thường ngày, một bát mì trường thọ, đơn giản là được.”
Cái này không có gì khó, Diệp Giai Nhi liền đồng ý ngay: “Chỉ là mới ăn cơm xong, cậu còn có thể ăn nữa không?”
“Cơm trưa đã ăn rồi, còn có bữa tối mà.”
“Vậy được rồi, làm ở nhà cậu đi, chúng ta đến siêu thị một chuyến, mua chút nguyên liệu.”