CHƯƠNG 484
Cho nên nói, bất luận là bây giờ hay sau khi phẫu thuật xong, chân của anh ta rốt cuộc có thể động được hay không vẫn còn là một ẩn số, mấu chốt là phải coi sự bình phục.
Cô quay trở lại phòng, đợi Điền Quốc Gia ngủ say rồi mới rời đi.
Huyên Huyên đã thức dậy, cô y tá đang đọc truyện cổ tích cho cô bé nghe, cơ thể nhỏ bé ngồi trên giường bệnh, lắng nghe một cách thích thú.
Khi xảy ra tai nạn, cả người cô bé đều được Điền Quốc Gia bảo vệ chặt chẽ, cho nên không bị thương nặng, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn bây giờ so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều.
Thấy cô bước vào, Huyên Huyên ngọt ngào gọi mẹ, rồi đưa mắt nhìn quanh phòng bệnh, như đang tìm kiếm cái gì đó.
Nhận lấy cuốn truyện cổ tích từ tay y tá, Diệp Giai Nhi ngồi xuống, có chút tò mò mà nhìn hành động của cô bé: “Con đang tìm cái gì?”
“Con diều, là con diều Cừu Vui Vẻ mà con đuổi theo đó, mẹ không có đem qua sao?” Cô bé chớp chớp mắt, không rõ sự đời.
Dù sao cũng mới ba tuổi, cô bé còn rất nhiều điều chưa biết, bao gồm sợ hãi, và cái chết, chỉ đơn thuần tưởng bị xe tông một cái, sau đó đầu có chút đau.
Trong nháy mắt, những nỗi đau đó đã hoàn toàn bị quên đi sạch sẽ, sẽ chỉ nghĩ về những món đồ chơi yêu thích của mình.
Tuy nhiên, làm sao cha mẹ có thể quên được, hiện trường vụ tai nạn xe sẽ đeo bám họ trong một thời gian dài như một cái bóng.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Giai Nhi hoàn toàn tối sầm lại, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh giọng nói: “Ngồi yên!”
Huyên Huyên sợ tới mức thân thể nhỏ bé khẽ run lên, bả vai co rúc lại, thật sự ngồi ở chỗ đó không dám nhúc nhích một chút.
“Đưa tay ra.” Giọng cô vẫn không có một chút ấm áp nào.
Huyên Huyên ngoan ngoãn đưa lòng bàn tay nhỏ nhắn ra trước, sau đó một tiếng ‘bốp’ vang lên, sau đó tiếng khóc trẻ con truyền ra khắp phòng.
Diệp Giai Nhi giơ tay lên, rồi lại hạ xuống, dùng sức đánh vào lòng bàn tay nhỏ bé mềm mại và mỏng manh, ngay lập tức lòng bàn tay nhỏ đỏ liền ửng lên.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, khi Thẩm Hoài Dương bước vào, những gì anh nhìn thấy chính là cảnh tượng trước mắt.
“Đau không?” Cô ngẩng đầu, chăm chăm nhìn Huyên Huyên.
Trên khuôn mặt nhỏ của Huyên Huyên toàn là nước mắt, gật gật đầu, thút thít nói: “Đau…”
Còn chưa có động tĩnh gì, lại có một âm thanh lớn khác vang lên, tiếng khóc của Huyên Huyên không khỏi lớn hơn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, đôi tay nhỏ bé không ngừng co rúc về sau.
Nhưng mà, Diệp Giai Nhi dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang co rút lại của cô bé, lại hỏi: “Có đau không?”
“Đau… đau… Mẹ ơi đau quá …” Cô bé đã khóc sướt mướt, mắt mũi đều đỏ bừng, thật đáng thương.
Giơ tay lên, khi Diệp Giai Nhi chuẩn bị đánh tiếp, thì Thẩm Hoài Dương đã di chuyển cơ thể cao lớn, sải bước lớn đi tới, trước khi lòng bàn tay cô hạ xuống, anh đã ôm lấy Huyên Huyên vào lòng của mình.
Đôi mắt hẹp dài híp lại, anh nhìn chằm chằm cô, cau mày: “Cô làm gì vậy?”
Mặc kệ anh, cô chỉ nắm lấy tay Huyên Huyên, lại dùng sức đánh hai cái.
“Đau… đau… Mẹ ơi đau … thật sự rất đau …” Huyên Huyên khóc đến không ra hơi, không ngừng nghẹn ngào.