CHƯƠNG 499
“Muốn mặc tây trang? Nếu không đi ra ngoài thì tôi nghĩ nên mặc đồ thể thao sẽ thoải mái hơn…”
Anh nghiến răng, đôi mắt âm u nheo lại đầy nguy hiểm, anh bước vào phòng Điền Quốc Gia, quả nhiên thấy cô đứng trước tủ quần áo, vẻ mặt dịu dàng hỏi han Điền Quốc Gia, giống như một người vợ hiền…
Anh muốn giết Điền Quốc Gia trước rồi giết cô luôn!
Đôi mắt lạnh như băng dừng lại trên người Diệp Giai Nhi, Thẩm Hoài Dương bước từng bước về phía cô, đôi mắt đen láy ẩn chứa sự lạnh lùng và cô độc của một con sói, anh giơ tay ra nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia rồi mạnh mẽ lôi cô ra khỏi phòng, sức lực rất mạnh khiến cổ tay trắng nõn đỏ lên, rất đau.
“Buông tôi ra!” Diệp Giai Nhi ở đằng sau giãy giụa kịch liệt.
Anh mặc kệ, kéo cô ra khỏi nhà, đi xuống lầu rồi tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Giai Nhi tức giận vươn tay đánh anh một cái, nước mưa lập tức ướt đẫm cả tóc, mặt và quần áo của cả hai.
Bước chân của anh càng nhanh hơn, mặt đất trơn trượt, Diệp Giai Nhi không chú ý nên đã ngã xuống đất, đầu gối rất đau.
Ngực Thẩm Hoài Dương vẫn phập phồng kịch liệt, cơn mưa lạnh như băng cũng không thể nào dập tắt được cơn tức giận đang thiêu đốt trong cơ thể anh.
Khi nhận thấy cô ngã xuống thì cuối cùng anh cũng buông cô ra, gương mặt vẫn lạnh lùng cứng rắn, anh khom người muốn đỡ cô lên.
Diệp Giai Nhi hất tay anh ra, tay trái lau nước mưa trên mặt, tay phải chống xuống đất, cô nghiến răng, từ từ chống người dậy, lồng ngực cũng phập phông lên xuống.
“Tôi nghĩ, có một số việc chúng ta cần phải nói cho rõ…” Nói xong, cô khập khiễng đi về phía trước.
Cô cảm thấy cần phải xử lý triệt để mối quan hệ giữa hai người, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chỉ kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần mà thôi.
giọt.
Họ ngồi đối diện nhau, một lúc sau, cà phê được bưng lên, ánh mắt của người phục vụ có chút kỳ quái khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của hai người.
Cầm ly cà phê lên, Diệp Giai Nhi uống vài ngụm để xua đi cảm giác ớn lạnh trong người, cô hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh lần cuối.
“Anh là ba ruột của Huyên Huyên nên có quyền đến thăm con bé. Tôi không phủ nhận rằng chuyến đi hôm nay có hơi vội vàng, hơn nữa điện thoại lại hết pin nên không thể nói cho anh biết là tôi đưa Huyên Huyên đi Tân Hải, đây quả thực là lỗi của tôi, tôi nợ anh một lời xin lỗi. Nếu sau này anh nhớ Huyên Huyên thì tôi sẽ đưa Huyên Huyên trở lại thành phố S, chỉ cần là những chuyện liên quan đến Huyên Huyên thì sau này tôi sẽ trao đổi với anh…”
Nói xong, cô cầm cốc cà phê bằng hai tay, nhìn anh rồi nói tiếp: “Nhưng mối liên hệ giữa chúng ta cũng chỉ có hạn, nên dù sau này tôi có làm gì hay nói gì thì cũng không liên quan đến anh. Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cũng không cần thiết phải lặp lại điều đó một lần nữa.”