Thì ra bàn tay của cô đã chui vào lòng bàn tay to lớn của anh và đan vào ngón tay anh.
Xương tay của anh rõ ràng, lòng bàn tay nóng và hơi thô ráp, còn cô lại trắng nõn, mềm mại như không xương, có chút mát lạnh.
Anh nhướng mày, đôi mắt anh hơi híp lại, có chút kinh ngạc nhìn cô một cách sâu xa, ánh mắt thâm thúy, ánh sáng tối mờ lóe lên.
Diệp Giai Nhi không nhìn anh, mà là tiến lên phía trước hai bước, trực tiếp nhìn thẳng vào Quách Mỹ Ngọc.
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, nghiêm nghị, ánh mắt kiên định, cô nói từng chữ một: “Mẹ, đời người kiểu gì cũng phải điên cuồng một lần, hoặc là là vì người nào đó, hoặc là vì tình yêu, từ nhỏ đến lớn con luôn nghe lời mẹ, chỉ duy nhất lần này con… phản nghịch, mà con không hề hối hận!”
Nghe vậy, Quách Mỹ Ngọc hơi ngơ ngác, cảm xúc vốn đang mãnh liệt bình tĩnh lại, nhìn cô: “Con có biết mình đang làm gì không?”
“Con biết!” Diệp Giai Nhi trịnh trọng đáp.
Quách Mỹ Ngọc không nói gì nữa, mà là quay người đi vào trong phòng, nói với Diệp Giai Nhi: “Con qua đây với mẹ.
”
Trong phòng.
Quách Mỹ Ngọc ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt bình tĩnh: “Đã gặp qua ba mẹ của đối phương chưa?”
“Đã gặp rồi ạ.
” Diệp Giai Nhi nói dối, âm thầm quan sát vẻ mặt của bà, phát hiện đã hòa hoãn hơn rồi cô mới thả lỏng.
“Tại sao không nói với mẹ và ba con mà đã đi đăng ký?”
Cô nghẹn ngào, ho nhẹ và làm nũng nói: “Không phải con sợ ba mẹ không đồng ý sao?”
Quách Mỹ Ngọc vẫn nhìn cô và hỏi: “Còn đám cưới thì sao? Con cũng không định làm nữa sao?”
“Bác sĩ nói ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, con sợ đứa bé sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn nên không định làm, nhưng mà anh ấy nói đợi sau khi đứa bé ra đời sẽ làm bù.
”
Diệp Giai Nhi mặt không đỏ tim đập nhanh, cô tiến lên ôm lấy Quách Mỹ Ngọc: “Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa được không?”
Vỗ tay của cô, Quách Mỹ Ngọc khẽ thở dài: “Gái lớn thì không giữ được, mẹ nuôi con từ bé đến lớn, nhưng chuyện kết hôn lớn như vậy mà con lại giấu giếm mẹ, con nói xem mẹ có nên giận không?”
“Nên giận, nên giận, quá nên giận, mẹ có cần đánh con hai cái để hạ hỏa không?”
Giống như khi còn bé, cô cười xoay người lại, chổng mông lên hướng về phía Quách Mỹ Ngọc, đợi bà đánh.
Bật cười một tiếng, mọi tức giận trong lòng đều biến mất, Quách Mỹ Ngọc nắm lấy tay cô: “Đây là quyết định của bản thân con, mẹ không hỏi thêm nữa, chỉ cần con sống tốt là được.
”
Mắt chợt ướt, cô tiến lên ôm lấy Quách Mỹ Ngọc, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ…”
Nếu nói trên thế giới này người sẽ đối xử tốt với bạn mà không cần lý do gì thì đó là ba mẹ của bạn.
Nói chuyện một hồi, hai người bước ra khỏi phòng, chỉ thấy Diệp Đức Huy và Thẩm Hoài Dương đang chơi cờ.
Diệp Giai Nhi kinh ngạc liếc nhìn, sau đó thu lại tầm mắt, Quách Mỹ Ngọc cũng vậy.
Ăn trưa xong, cả hai liền rời đi.
Quách Mỹ Ngọc đứng ở trước cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhìn chiếc xe màu đen dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Diệp Đức Huy cầm hộp quà như bảo bối: “Động Đình Bích La Xuân, đây là trà ngon hiếm có đấy!”
Nghe vậy, Quách Mỹ Ngọc quay đầu lại lườm ông: “Trà, trà, ông chỉ biết trà!”
Nở nụ cười, Diệp Đức Huy đưa một hộp quà khác qua: “Khăn choàng lụa Tô Châu, bà thử xem.
”.