CHƯƠNG 532
Chỉ cần là chuyện đã đồng ý với người khác, chắc chắn sẽ làm được, đây là tính cách của Thân Nhã, cô không học được cách khéo đưa đẩy, chuyện có thể làm chắc chắn không từ chối, nếu như không làm được sẽ trực tiếp từ chối.
“Cậu vẫn muốn duy trì cuộc hôn nhân này.” Diệp Giai Nhi có thể nhìn ra, cô nghĩ có lẽ Trần Vu Nhất cũng chính là một lần bốn năm trước.
“Mặc dù vẫn chưa nói cho anh ấy biết chuyện có đứa nhỏ, nhưng tớ muốn duy trì cuộc hôn nhân này, tu luyện trăm năm mới có thể chung thuyền, tu luyện nghìn năm mới có thể chung chăn gối, hơn nữa giữa muôn vạn người có thể tìm được người mình yêu, hơn nữa cũng là người yêu mình cũng là một duyên phận, tớ muốn cố gắng.” Thân Nhã cười, nụ cười rất rạng rỡ.
Thân Nhã lúc trước xinh đẹp, hoạt bát, cả người tràn đầy sức sống, nhưng cô ấy bây giờ thật sự đã trưởng thành.
Tính tình Trần Diễm An vốn cởi mở, náo động phòng cô ấy không sợ hãi, điềm tĩnh, không chút ngại ngùng, ngược lại còn có chút mê hoặc, sau khi mấy người bọn họ đã đánh cho Quý Hướng Không nằm bất động trên đất, mới hài lòng đi ra khỏi cửa.
Quý Hướng Không có chút thô lỗ chửi một câu, mẹ nó, thật ác độc mà!
Bốn người cùng nhau đi ra khỏi khách sạn, Huyên Huyên cũng đã mệt, được Thẩm Hoài Dương bế trong lòng, đột nhiên điện thoại của Trần Vu Nhất vang lên.
Lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, lông mày Trần Vu Nhất khẽ động, nhìn Thân Nhã theo bản năng.
Thân Nhã đang khoác áo khoác cho Huyên Huyên, sợ cô bé lạnh, không hề chú ý đến hành động của anh ta.
Vì vậy, anh ta lùi về sau hai bước, nhận điện thoại: “Alo.”
“Vu Nhất, bây giờ em đã đến sân bay rồi, buổi trưa sau khi gọi điện thoại đến, em đột nhiên rất nhớ anh, sau đó mua vé từ thành phố L đến thành phố S, ngay cả bản thân em cũng cảm thấy quá bốc đồng, có lẽ anh vẫn còn đang bận, em đi đến khách sạn rồi.”
“Em cứ ở sân bay đi, anh đến đón em.” Trần Vu Nhất có chút do dự, cuối cùng lên tiếng nói.
Sau đó, đi lên, anh đưa chìa khóa xe cho Thân Nhã: “Vợ à, anh phải đi đến sân bay đón một vị khách, em lái xe về nhà trước đi.”
“Mấy giờ anh về?” Thân Nhã cầm lấy chìa khóa xe.
“Vẫn chưa biết được, nhưng muộn nhất sẽ không quá mười giờ, yêu vợ.” Trong lúc nói chuyện, anh ta cúi người hôn lên môi Thân Nhã: “Lái xe cẩn thận.”
“Chú, xấu hổ quá, chú, xấu hổ quá.” Huyên Huyên cười khúc khích.
Thân Nhã đẩy anh ta ra, đưa tay lên vén tóc qua sau tai, cười nói: “Ở đây còn có trẻ con đó, anh đi đi.”
Chuyện công việc, cô chưa từng hỏi anh, đó thuộc về sự tự do và quyền lực của người đàn ông, cô không muốn giữ anh quá chặt.
Sau đó, sau khi ba người chào hỏi nhau, Thân Nhã lái xe rời đi, mà Diệp Giai Nhi muốn bế Huyên Huyên, Huyên Huyên lại không muốn, dính lấy Thẩm Hoài Dương, chú nói ngày mai muốn đi thả diều!
“Vậy anh đưa con bé đi đi, đợi đến khi tôi trở về Tân Hải sẽ đến đón con bé.”
“Ừ, cùng đi qua trước, có vài việc muốn nói với em, còn có trong chung cư vẫn còn mấy bộ quần áo của em và Huyên Huyên.” Anh nhìn cô với anh mắt thâm thúy.
Quả thật trong chung cư vẫn còn mấy bộ quần áo và túi xách của cô, gật đầu, cô bế Huyên Huyên qua, lên xe, đợi đến khi trở về Tân Hải, sẽ không có thời gian một mình chạy đến lấy.