CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 546

Thẩm Hoài Dương nhướng mày nhìn sang phía bên này, đôi mắt đen sắc bén, lời nói châm chọc: “Chúng tôi? Ồ, cảnh sát Điền nhập vai nhanh như vậy hả? Tôi cũng không có hỏi cảnh sát Điền, cho nên đương nhiên còn chưa tới lượt cảnh sát Điền trả lời đâu.”

Đôi mắt sắc lạnh như máu hung hăng nhìn chằm chằm vào Điền Quốc Gia, dường như là một khắc sau có thể làm cho đối phương đến xương cốt cũng không còn.

Anh rất tức giận, cuồng bạo, lại phẫn nộ trong lòng, muốn vặn gãy cái cổ thon thả của cô.

Cô từ chối anh rồi lại xoay người đi chụp ảnh cưới với Điền Quốc Gia, lại muốn kết hôn với Điền Quốc Gia, điều này khiến anh không thể chịu đựng nổi.

Lúc Điền Quốc Gia đang sắp xếp từ ngữ, Thẩm Hoài Dương đã quay người lại đưa tay trực tiếp kéo lấy cổ tay của Diệp Giai Nhi, kéo cô xuống dưới lầu, lực đạo rất lớn.

“Buông ra Thẩm Hoài Dương! Anh thả tôi ra! Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì.” Diệp Giai Nhi vùng vẫy, vặn vẹo cánh tay, nhưng mà mỗi khi tay vặn một lần thì mang đến cơn đau vô cùng kịch liệt.

Anh nắm cổ tay làm cô rất đau, dãy dụa không ra, vặn cũng không ra, nhưng mà hành động của Điền Quốc Gia bất tiện, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị lôi xuống dưới lầu.

Ra khỏi khu dân cư, Thẩm Hoài Dương kéo cô vào quán cà phê mà lần trước bọn họ gặp nhau, lúc này mới buông cổ tay cô ra.

Xoa xoa vị trí nóng rát đau đớn, Diệp Giai Nhi nhíu mày: “Thẩm Hoài Dương, rốt cuộc là anh phát điên cái gì vậy.”

Cười lạnh, Thẩm Hoài Dương mang theo ý lạnh trên người, cúi người xuống trực tiếp hôn lên môi cô, dùng sức mà hôn.

Diệp Giai Nhi dãy dụa, nhưng mà lại không thoát ra được, cô liền trực tiếp cắn môi anh, chờ đến khi cắn môi người đàn ông ra máu, anh mới buông ra.

Hô hấp trở nên thô bạo, Thẩm Hoài Dương tùy ý lau vết máu ở bên môi, cười lạnh: “Nổi điên hả? Tôi đã nói là tôi muốn em, em lại để con lại cho tôi, sau đó quay người đi chụp ảnh cưới với Điền Quốc Gia, em nói xem tôi vì cái gì mà nổi điên?”

“Tôi muốn kết hôn với anh ấy, ảnh cưới đương nhiên phải chụp rồi…”

Nhưng mà không đợi cô nói xong, Thẩm Hoài Dương đã nghiêng người ra phía trước, lại hung ác hôn cô lần nữa.

Cái tên điên này, hai tay Diệp Giai Nhi đánh vào ngực anh, nhưng mà lại không làm anh rung chuyển nửa phần, cô đành phải mở miệng cắn môi anh. Lần này, mùi máu tanh lan tràn trong đôi môi hai người.

Lúc buông ra, cánh môi của hai người đỏ hơn, còn có máu, lồng ngực Diệp Giai Nhi trập trùng, cô nổi giận nói: “Thẩm Hoài Dương,

Anh lại không để ý tới cô, cứ thở từng hơi nặng nề như thế: “Có còn muốn gả cho anh ta không?”

“Muốn…”

Anh lại hôn cô, lực đạo còn mạnh bạo hơn, hai lần trước cô lại tiếp tục cắn.

“Đi theo tôi về thành phố S.”

“Không…”

Anh lại tiếp tục hôn, dùng lực như thế này căn bản không phải là hôn, dường như muốn nuốt chửng cả người cô, mà cô đã không còn sức lực để cắn nữa.

“Em có yêu anh ta không?”

“Yêu…”

Lại tiếp tục hôn, nhưng mà hai chân của Diệp Giai Nhi như nhũn ra, cộng với hô hấp không được thuận lợi, cô đã hơi choáng váng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi