CHƯƠNG 563
“Anh cứ mua đại cái gì đi, em không có ý kiến đâu.” Cô gái tùy ý kéo dài giọng nói, tản mạn, còn mang theo chút lười biếng.
“Vậy được rồi, để anh coi coi mua cái gì, em thích gì thì cứ nói với anh một tiếng, anh đi mua.”
Có vẻ như là cô gái không hứng thú cho lắm, ậm ờ đáp lời, dường như là nghĩ đến cái gì đó, cô ta nói: “À đúng rồi, thiếu chút nữa là quên nói với anh, hai ngày nay em muốn đến Pháp một chuyến.”
“Pháp hả?” Sắc mặt của Thẩm Thiên Canh lập tức thay đổi: “Tại sao lại đến Pháp, sao lại đột ngột như thế, đi Pháp làm cái gì?”
“Du lịch.”
Vẻ mặt của Thẩm Thiên Canh hòa hoãn, tiếp tục nói: “Một mình đi Pháp du lịch, suy nghĩ bộp chộp đến mức nào vậy, đợi thêm mấy ngày nữa, sau khi anh trở về từ thành phố B thì sẽ đi với em.”
“Anh bận rộn chuyện của anh đi, em đã hẹn với bạn mình rồi, vé máy bay là hai ngày sau, đến lúc đó sẽ xuất phát.”
“Thẻ ngân hàng trong ví tiền của tôi, ở bên trong có chín tỷ, em cứ mang theo trong người đi, nếu như không đủ thì lại gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ gửi cho em.”
“Biết rồi, cúp máy đây.” Vừa mới nói xong thì người phụ nữ liền tắt máy.
Lúc này lại truyền đến tiếng gõ cửa, Thẩm Thiên Canh tùy ý để điện thoại di động qua một bên, đi đến mở cửa phòng ra, là Tô Tình.
“Đã trễ như thế rồi, ông có muốn ăn chút gì không?”
“Chờ một lát nữa đi, đợi đến lúc dùng cơm tối, mọi người cùng ăn luôn.” Lúc nói chuyện, Thẩm Thiên Canh đưa tay kéo vai Tô Tình qua: “Khoảng thời gian này, bà vất vả rồi.”
Sắc mặt của Tô Tình có chút mệt mỏi, sau khi nghe xong thì lắc đầu: “Lời nói của ba với lại Hoài Dương, ông đừng có để ở trong lòng, tâm trạng của bọn họ đều không tốt.”
Thái độ của Tô Chính Quốc đối với Thẩm Thiên Canh hoàn toàn lạnh nhạt, thậm chí ngay cái nhìn cũng không thèm nhìn một cái nào, nói cũng không thèm nói một câu nào.
“Tôi biết rồi, có thể hiểu được mà.”
“Lần này ông ở lại thành phố B bao lâu vậy?”
“Một tuần, ở lại bầu bạn với ba, chờ sau khi trở lại thành phố S rồi thì bầu bạn với bà.”
Khóe môi Tô Tình khẽ động, nhếch lên tạo một đường cong, sau đó ngồi xuống trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày nay bà ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Thành phố S.
Còn bốn ngày nữa là tổ chức hôn lễ, Quách Mỹ Ngọc với Diệp Đức Huy càng bận rộn hơn, gần như là ngày nào cũng không có ở nhà.
Ngược lại là ngày nào Diệp Giai Nhi cũng ở nhà rèn luyện chân giúp cho Điền Quốc Gia, cố gắng luyện tập tăng cường từng chút một.
Điền Quốc Gia rất nghiêm túc, cũng rất chuyên chú, anh ta thật sự muốn đứng dậy, cho cô một hôn lễ hoàn mỹ, sau đó lại tiếp tục cống hiến cho công việc mà mình yêu quý.
“Hôm nay đến đây thôi, nhìn đi, anh đã đổ mồ hôi cả người rồi nè.” Diệp Giai Nhi đỡ Điền Quốc Gia đang thở dốc ngồi xuống, đưa cho anh ta một ly nước ấm.
Khoảng thời gian này Điền Quốc Gia rèn luyện đã có kết quả nhất định, chân của anh ta đã có tri giác, mặc dù cảm giác không phải là mãnh liệt, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Nói xong, cô quay người lại đi vào trong phòng bếp, muốn đi làm bữa tối. Lúc cô bước vào trong phòng bếp thì giọng nói của Điền Quốc Gia truyền đến, rơi vào trong tai cô.
“Giai Nhi, em xác định mình sẽ tiếp tục hôn lễ này mà không hề do dự?”