CHƯƠNG 567
Vừa mở miệng, lời nói trong miệng bà giống bật ra ngoài giống như một cái súng máy, còn không cần thở.
Diệp Đức Huy đứng bên cạnh không nhịn được kéo cánh tay bà, bảo bà hỏi từng chuyện một.
Bên đầu kia im lặng rất lâu, sau đó, giọng nói của Điền Quốc Gia mới chậm rãi truyền đến: “Mẹ, xin lỗi, hôn lễ này con không thể nào tổ chức được, vẫn nên hủy bỏ đi ạ.”
Nghe thấy vậy, Quách Mỹ Ngọc giống như bức tượng sững sờ tại đó, rất lâu sau mới lên tiếng: “Quốc…Quốc Gia con nói cái gì vậy? Có phải là mẹ nghe nhầm không?”
“Mẹ, mẹ không nghe nhầm đâu, xin lỗi!” Giọng nói của Đan Quốc Gia cố ý phát ra thật chậm.
“Tại sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chân run rẩy, cơ thể Quách Mỹ Ngọc có chút đứng không vững, mắt cũng tối sầm lại.
Thấy vậy, Diệp Đức Huy vội vàng đỡ lấy bà, cầm lấy chiếc điện thoại từ trong tay bà: “Tại sao hôn lễ này không thể tổ chức nữa, nguyên nhân?”
“Ba, chuyện đã đến bước này, con lại nói ra những lời này, con biết rất vô trách nhiệm, nhưng con có lý do để làm như vậy, con có lỗi với hai người, ở đây xin nhận lỗi với hai người.”
Lời nói của Điền Quốc Gia rất thành khẩn, nghiêm túc, tràn đầy sự có lỗi.
“Lý do là gì? Bây giờ ba muốn biết lý do con làm như vậy!” Diệp Đức Huy cũng nghiêm mặt, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
“Tình cảm không thể miễn cưỡng…” Điền Quốc Gia dừng một chút: “Còn về nguyên nhân cụ thể, đợi hai người trở về nhà rồi nói, xin lỗi, vẫn phải để lại cục diện rối rắm này cho hai người thu dọn.”
Đã nói đến mức này, hôn lễ đương nhiên không thể tiếp tục tiến hành, cục diện rối rắm này cũng nhất định phải thu dọn.
Diệp Đức Huy bảo người dẫn Chương trình của hôn lễ nói hai câu, lời ít mà ý nhiều, cũng chỉ là xin lỗi mọi người, hôn lễ tạm thời bị hủy bỏ.
Tất cả khách mời đều không hiểu, ánh mắt ai ai cũng trở nên khác thường, cau mày, thảo luận, rốt cuộc là chuyện gì, sao lại đột nhiên không tổ chức hôn lễ nữa?
Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc cùng với khuôn mặt tươi cười, không quan tâm đến ánh mắt khác thường của mọi người, thu dọn cục diện rối rắm để lại.
Mặc dù Quách Mỹ Ngọc vẫn gượng cười, nhưng đầu óc lại choáng váng, bà sống hơn nửa đời người, chưa từng gặp loại chuyện như thế này?
….
“Nhưng, anh không muốn dừng ở đây, anh vẫn muốn tiếp tục quấn lấy em như thế này, phải làm sao đây?”
Chiếc mũi cao, thẳng đứng của anh khẽ cọ xương quai xanh giữ cổ cô, hơi thở nóng hổi tất cả đều phả lên chỗ đó.
Cơ thể Diệp Giai Nhi run rẩy, đẩy anh: “Thẩm Hoài Dương, anh thật sự không thể tiếp tục như thế này…”
“Vậy anh phải làm sao? Phải làm sao mới có thể khiến em ở lại bên cạnh anh, phải làm sao mới có thể khiến em hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ muốn gả cho Điền Quốc Gia, em nói cho anh biết đi, anh sẽ làm…”
Thẩm Hoài Dương nhìn cô thật sâu, dường như muốn đem cả người cô nhìn chằm chằm đến tận xương tủy, nuốt cả xương, giọng nói trầm thấp, lại mang theo sự hèn mọn và khẩn cầu.
Anh mặc áo vest tối màu, bên trong mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt màu xám, sự cao quý toát ra từ người anh rất ưu nhã, đối lập với lời cầu khẩn của anh, anh vốn dĩ không phải là một người ăn nói khép nép.
Nhưng đứng trước tình yêu, ai không hèn mọn chứ?
Trái tim cô run rẩy, đang đập thình thịch, nhưng những lời nói ra vẫn là câu nói kia: “Thẩm Hoài Dương, anh thật sự không thể tiếp tục như thế này, chúng ta không thể như thế này nữa.”