CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 569

Nức nở, nước mắt lã chã rơi xuống, làm hỏng hết lớp trang điểm, nhưng cô không quan tâm, đầu vùi vào giữa hai chân, bật khóc.

Nhưng, không biết từ lúc nào, cửa phòng lại bị đẩy ra, Thẩm Hoài Dương đi vào, thân thể cao lớn ngồi xổm xuống, đền gần cô, ngón tay với những khớp xương rõ ràng chạm lên khuôn mặt ướt át của cô, lau nước mắt đi, khàn giọng nói: “Tại sao lại khóc một cách thương tâm như vậy? Anh đã đồng ý để em đi rồi….”

Cơ thể cô cứng đờ, không nghĩ đến anh sẽ quay trở lại, nghiêng đầu sang một bên nhưng lại không ngẩng lên, mang theo giọng mũi đặc sệt: “Không liên quan đến anh, tôi chỉ không cẩn thận bị tóc đâm vào mắt thôi.”

“Diệp Giai Nhi, em còn muốn lừa anh đến lúc nào nữa hả?” Hiếm khi khuôn mặt anh nghiêm túc như vậy, trong đôi mắt sâu, u ám đều là sự đau lòng và bất lực, lông mày cũng cau lại: “Tóc của em đã được chải gọn gàng, sao có thể đâm vào mắt chứ, ngay cả nói dối cũng không biết, em bảo anh sao nỡ từ bỏ em đây…”

Lời nói dịu dàng như vậy nhưng lại càng giống như kích thích nước mắt, cô vùi đầu rơi nước mắt, giọng nói mơ hồ không rõ: “Tôi không nói dối, những lời tôi nói đều là thật.”

Giây phút đó, cô đã biết rõ, cho dù là tình cảm, hay là cảm xúc ở trong lòng, tất cả đều đã bị lộ ra.

“Mẹ nó! Sự thật cái quỷ!” Cuối cùng anh không nhịn được mà chửi thề, chỉ muốn đánh mấy cái xuống cái mông tròn trịa của cô, đôi mắt đen, sâu nhìn chằm chằm vào cô: “Thừa nhận có cảm giác với anh khó đến vậy sao?”

Sự thật chứng minh, sự dịu dàng chính là trở ngại của anh!

“Không có, tôi không có cảm giác gì với anh, một chút cũng không có.” Cô giống như con vịt ở trên giá, miệng vẫn cứng như vậy.

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Hoài Dương kìm nén cảm xúc bực bội ở trong lòng, để cảm xúc bực bội kia dần trở nên ôn hòa, sau đó đưa tay ôm cô vào lòng, đặt lên đùi mình, ngón tay dài, ấm áp qua lại liên tục giữa tóc cô, sau khi kìm nén rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng.

“Em luôn bướng bỉnh như vậy, không học được cách ngoan ngoãn nghe lời, bốn đêm trước lúc kết hôn, là ai ngày nào cũng 12h mới đi ngủ, là ai nói ngày càng ít, ngày càng thích ngẩn người, hả?”

Cô sững sờ, vai ngừng run rẩy, những điều này, sao anh lại biết được?

“Điền Quốc Gia nói với anh, cảm xúc trong lòng em vẫn có phản ứng, không giấu được anh ta, anh ta nhìn thấy rất rõ và hiểu được…”

Lần này, Diệp Giai Nhi ngẩng đầu lên, hai mắt vừa sưng vừa đỏ nhìn anh: “Tại sao anh ấy lại nói với anh những điều này?”

“Anh ta hiểu rõ tính tình của em, biết em bướng như một cái đầu trâu, trong lòng cảm thấy áy náy với anh ta, cộng thêm ba mẹ em đã chuẩn bị hôn lễ đến bước này, chắc chắn em sẽ làm việc nghĩa mà không chùn bước, tiếp tục thực hiện, nhưng thứ anh ta muốn không phải là sự áy náy của em, có hiểu không?”

Dừng lại một chút, anh lại nói tiếp: “Vì vậy, hôn lễ này đã bị hủy bỏ rồi, sẽ không tiếp tục nữa, đây là kết quả sau khi anh với Điền Quốc Gia nói chuyện với nhau.”

Trong đầu giống như bị quăng một quả bom, làm cô nổ tung, cô kinh ngạc và sững người ngay tại đó.

Bọn họ….bọn họ…hai người bọn họ rốt cuộc đã làm gì ở sau lưng cô?

“Anh là người đàn ông của em, cũng là ba của con em, cho dù có mưa to gió lớn thế nào, anh cũng sẽ giúp em che chắn, tất cả cục diện rối rắm đều do anh thu dọn, em chỉ cần ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh là được….”

Ngực Diệp Giai Nhi phập phồng, hít một hơi thật sâu, sự dịu dàng của anh đã đủ để lôi hết cảm xúc mãnh liệt sâu trong lòng cô ra, trái tim cô đang đập dữ dội, muốn lên tiếng, nhưng lại giống như vẫn còn lo lắng.

Cắn môi thật sâu, cô ngồi ở đó, hai tay siết chặt, trong lòng đấu tranh kịch liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi