Từ bỏ giãy dụa, Diệp Giai Nhi nhẹ nhàng thở dài một hơi, vươn tay ra phủi những bông tuyết rơi trên người Thẩm Trạch Hy rơi xuống.
Khuôn mặt lạnh như băng của cậu chôn vào cần cổ ấm áp của cô, giọng nói thiếu niên khàn khàn: “Chỉ có mình cô Diệp tới thôi có phải không?”
Cô hơi hoảng hốt, lại có hơi áy náy, nhưng cô vẫn gật đầu.
Rốt cuộc cậu cũng buông ra, Thẩm Trạch Hy ngồi ở trên ghế dài, trên người chỉ có mỗi bộ đồng phục.
Cậu ngẩng đầu, nắm chặt hai tay, cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình: “Cô Diệp quen anh trai em từ lúc nào?”
Diệp Giai Nhi ngồi xuống bên cạnh cậu rồi nói thật: “Vào tiệc cưới ngày kết hôn của bạn bè.
”
“Như vậy là trước khi trở thành cô giáo của em là đã quen rồi ư?”
Cô gật đầu.
Thẩm Trạch Hy nhìn những bông tuyết bay vào mặt hồ bình tĩnh, sau đó lại biến mất không thấy: “Vì sao hai người lại vội kết hôn như thế?”
Theo hiểu biết của cậu, anh trai không phải là một người tùy ý kết hôn, huống chi trong lòng anh còn có cô…
“Cô đã mang thai đứa con của anh ấy, một tháng rồi…” Cô cũng không định giấu cậu chuyện này.
Bàn tay ở bên cạnh người đột nhiên siết chặt lại, trong nháy mắt hơi thở của thiếu niên đã như nổi sóng lên, hai mắt đỏ ngầu: “Vì sao hai người lại lên giường với nhau?”
Sắc mặt của Diệp Giai Nhi có hơi ửng đỏ nhưng cô vẫn nói: “Đó là một sai lầm, buổi tối tiệc cưới đó, anh ấy uống say nên đi nhầm phòng, mà cô cũng say.
”
Màn đêm quá mức lạnh lẽo, chỉ mới một lát mà hai má cô đã hơi tái xanh, bàn tay lại lạnh đến mức không có cảm giác, chà xát vào nhau.
Để ý thấy hành động của cô, Thẩm Trạch Hy hít sâu, cố gắng đè nén sự đau lòng, tháo găng tay ra rồi kéo tay cô qua và từ từ mang vào.
Cô dần thấy hoảng hốt, muốn rút tay lại nhưng không thể như ý muốn, tay cậu thật sự quá nhanh.
Thân hình cao to của Thẩm Hoài Dương đang yên lặng dựa vào cây cột to kia và nhìn chằm chằm hành động của hai người, con ngươi đen trầm giống như màn đêm không thể thoát ra.
Cùng lúc đó, nội dung cuộc nói chuyện của hai người lọt vào tai anh không sót một chữ.
Ánh mắt lóe lên rơi vào bàn tay hai người họ, anh khẽ cong môi nở một nụ cười chế giễu.
Đôi găng tay này rõ ràng là do cô đan, cậu vẫn luôn mang…
Có một số chuyện dần dần sáng tỏ và hiện lên trong lòng Diệp Giai Nhi, không có cách nào bỏ qua được.
“Là anh trai em đã cầu hôn cô sao?” Mang găng tay vào xong, cậu tiếp tục đặt câu hỏi.
“Đúng.
”
“Lý do là gì?”
“Anh ấy không nói, cô cũng không hỏi.
” Lúc này cô mới cảm thấy thiếu niên có đôi tay ấm như vậy nhưng cơ thể lại gầy như thế.
Thẩm Trạch Hy buông ra, nhìn cô với ánh mắt sâu xa: “Vì sao cô lại đồng ý?”
“Cô muốn cho đứa bé một gia đình đầy đủ, có ba có mẹ nên đã đồng ý.
”
Ánh mắt bức bách của thiếu niên lại làm cho cô hơi khủng hoảng.
“Cô không yêu anh trai của em có phải không?” Trong nháy mắt, sắc mặt của thiếu niên trở nên nhẹ nhàng, trái tim áp lực trong một ngày đột nhiên nhẹ đi nhiều.
.