CHƯƠNG 582
Đã không phải của mình thì rốt cuộc cũng sẽ không thuộc về mình. Nụ cười trên khuôn mặt Điền Quốc Gia hiếm khi cay đắng đến thế.
“Vậy em sẽ về nước trước, nhớ đừng quên gọi cho em khi anh trở lại thành phố S.” Quả thực, như Điền Quốc Gia đã nói, cô ở lại đây cũng không giúp được gì.
“Được.” Điền Quốc Gia vẫn cười.
Cảnh đêm ở thành phố Los Angeles thật đẹp, ánh đèn rực rỡ, sau khi nhìn ngắm cảnh đêm, cả ba trở về thành phố S.
“Về căn hộ của anh trước đi …” Anh cầm lấy chiếc vali trong tay cô, nhìn cô chằm chằm rồi nói.
Diệp Giai Nhi lắc đầu: “Tốt nhất là em nên đưa Huyên Huyên về nhà trước.”
“Đến căn hộ của anh ở vài ngày đi, ba mẹ không biết hôm nay em đã trở về đúng không?” – Bàn tay bá đạo của Thẩm Hoài Dương vòng tay qua eo thon của cô, đôi môi khẽ thì thầm.
“Chuyện này không được hay cho lắm, Thẩm Hoài Dương, rõ ràng anh đang thừa cơ trục lợi!”
“Vậy thì phải làm sao?”Anh ôm chặt cơ thể cô vào lòng, áp trán vào trán cô, đụng đụng chóp mũi cô: “Anh lợi dụng em thế nào cơ?”
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô, Diệp Giai Nhi huých vào người anh, người đàn ông này càng ngày càng thích động tay động chân!
“Em sẽ gọi điện thoại cho anh, vả lại em chỉ về nhà mà thôi, có phải sinh ly tử biệt gì đâu.”
“Diệp Giai Nhi, em nói chuyện không tránh mấy cái xui xẻo được à”? Anh bất mãn, hung dữ nhéo mũi trừng phạt cô.
Liếm môi, cô nắm lấy tay anh an ủi: “Em sẽ liên lạc với anh, Thẩm Hoài Dương, anh có biết anh bây giờ trông như thế nào không?”
“Như thế nào?”
“Oán phụ!” – Cô tặng anh hai chữ.
Anh thấp giọng cười, toàn bộ hơi thở đều phà vào trên cổ cô, nhỏ giọng nói: “Là một oán phụ không được thoả mãn dục vọng, anh rất thích sự so sánh này, rất sát…”
“…”
“Để tài xế đưa em và Huyên Huyên về.”
Cô nhìn anh: “Còn anh?”
“Anh về công ty. Mấy ngày nay tồn đọng rất nhiều văn kiện phải xử lý. Anh đến công ty một chuyến trước.”
Gật đầu, cô kiễng chân chỉnh lại cà vạt trên áo sơ mi cho anh: “Vậy đi đường phải cẩn thận.”
Đáp lại, anh hôn vào mặt cô và Huyên Huyên một lần nữa, sau đó rời đi, tài xế giúp cô lấy vali lên xe rồi chở cô và Huyên Huyên đi theo hướng ngược lại.
Vừa về đến nhà, Quách Mỹ Ngọc đã ôm chầm lấy Huyên Huyên hôn trái hôn phải, liên tục hôn mấy cái, Diệp Đức Huy cũng ôm chầm lấy Huyên Huyên để xem con bé có gầy không, ở đó ăn uống có đầy đủ không.
Huyên Huyên gật đầu, từ trong vali lấy ra hai món quà đã chuẩn bị sẵn, như đang dâng báu vật, giọng nói non nớt vang lên: “Đây là của bà ngoại, đây là của ông ngoại.”
“Ôi, bà cụ non của tôi biết cả mua quà cho bà ngoại nữa, lại đây để bà thơm cục cưng cái nào!”
Diệp Giai Nhi rót một ly nước ấm, ngồi xuống ghế sô pha, kể lại tình hình cụ thể cho ba mẹ nghe, nghe xong, cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm.