CHƯƠNG 617
Cô khẽ thở ra, ngón tay chạm vào bàn phím, chậm rãi nhập vào ngày tháng năm sinh của Thẩm Hải Băng, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được rõ ràng ngón tay mình đang run rẩy.
Nhưng khi màn hình được mở ra, cô cảm nhận được rõ ràng là có thứ gì đó vừa lướt qua trái tim mình làm cô đau nhói.
“Ập…” một tiếng, cô gập máy tính của anh lại, Diệp Giai Nhi đi về phía sofa, bế Huyên Huyên lên, đi ra khỏi chung cư.
Đương nhiên là Thẩm Hoài Dương nhìn thấy vẻ tức giận của cô nhưng anh không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao tự nhiên cô lại nổi giận như vậy?
“Giai Nhi!” Đôi chân dài của anh bước nhanh, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô nhìn anh nhưng không nói gì, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Bất đắc dĩ, Thẩm Hoài Dương khẽ đưa tay, khom lưng, ôm ngang Diệp Giai Nhi lên, vác cô lên vai.
“Thẩm Hoài Dương, anh thả tôi ra! Anh mau thả tôi xuống, mau lên! Đồ khốn!” Hai chân cô quẫy đạp, bụng bị ép đến đau đớn.
Lừa Huyên Huyên ra ngoài, người đàn ông đóng cửa phòng lại, chỉ nghe bốp một tiếng, bàn tay to đã rơi trên phần mông cô: “Tôi khốn thế nào với em rồi, hử?”
“Tôi tin những lời đó của anh cái con khỉ! Cái gì mà tôi muốn, anh cho, đều là lừa đảo!”
Bốn năm trước, mật khẩu thẻ ngân hàng là ngày sinh của Thẩm Hải Băng, bốn năm sau, mật khẩu laptop vẫn là ngày sinh của Thẩm Hải Băng!
Anh khom người, đặt cô xuống, sau đó đè lên, thân thể hai người dính sát lại với nhau: “Ngoan, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì…”
Ngực vẫn đang phập phồng lên xuống, cô còn đang thở hổn hển, ánh mắt cũng ngập lửa giận, không để ý anh.
“Dù là phán tội, em cũng nên để tôi biết tội nhân như tôi đã sai ở đâu, không phải sao?”
“Mật khẩu!” Cô trừng anh, rặng ra hai chữ.
Mật khẩu.
Anh rũ mắt nhìn cô, giọng trầm khàn, rõ ràng sợ cô lại hiểu lầm, vội giải thích: “Mật khẩu trên laptop thiết lập bốn năm trước, mà máy đó tôi đã không dùng bốn năm rồi, trên cơ bản đã thành phế vật, đương nhiên cũng lười đổi mật khẩu.”
Diệp Giai Nhi nghiêng đầu, không nghe lời của anh, giãy giụa.
Hàng mày cương nghị nhướn lên, tay Thẩm Hoài Dương từ phía sau ôm chặt lấy cô, ôm thật bá đạo, chóp mũi khẽ chạm vào cổ cô, hơi thở nóng rực phun ra: “Tin anh, lời anh nói đều là sự thực, em đã có thể giải mở mật khẩu laptop, mật khẩu điện thoại tôi em cũng giải thử xem, hử?”
Lúc nói chuyện, anh lật người ngồi dậy khỏi người cô, đôi tay ôm cô ngồi vững vàng trên đùi, thân thể dựa vào bờ ngực ấm áp, đưa điện thoại cho cô: “Đến, mở thử xem…”
“Không cần.” Diệp Giai Nhi trực tiếp vứt điện thoại ra xa.
Thẩm Hoài Dương xắn tay áo dài lên tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng, mái tóc ngắn khẽ rối, khuôn mặt tuấn tú mê người, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô: “Đến, giải thử xem, giải đúng có thưởng.”
Điện thoại bị cưỡng ép nhét trở về, Diệp Giai Nhi nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp nhập ngày sinh Thẩm Hải Băng, kết quả đáp án sai.
Cô nhướn mày, nhìn anh một cái, anh cao ngạo khẽ gật đầu, ý bảo cô tiếp tục.
Cô lập tức lại nhập ngày tháng năm sinh của Huyên Huyên, đáp án vẫn là sai.