“Anh Hoài Dương bắt nạt em, thật vất vả em mới đến thành phố S một lần mà anh Hoài Dương lại không có nổi một giờ rảnh với em, em sẽ đi mách với ông nội quân trưởng cho xem.
”
Lời nói của Lâm Nhất Dung hờn dỗi, lại còn có một chút nghiêm túc, tất nhiên là cô ta biết, người có thể khiến anh Hoài Dương nghe lời cũng chỉ có một mình ông nội quân trưởng mà thôi.
Mà lúc trẻ ông nội quân trưởng và ông nội cô ta cùng là bộ đội, quan hệ rất thân thiết.
Hơn nữa cô ta còn nghe nói ông nội đã cứu mạng của ông nội quân trưởng, cho nên ông nội quân trưởng cũng cưng chiều cô ta từ nhỏ.
Chỉ cần là yêu cầu của cô, ông nội quân trưởng sẽ đồng ý hết, cho nên cô ta luôn nắm chắc.
Đôi lông mày dài và hẹp của anh khẽ nhướng lên, xen lẫn trong đó là một chút không kiên nhẫn, lập tức ánh mắt anh vô ý quét qua người phụ nữ đang xem màn kịch này, bàn tay to vuốt ve ly nước, anh khẽ nhếch đôi môi mỏng: “Nếu đã vậy thì để chị dâu đi cùng em đi…”
Mũi nhọn đột nhiên hướng về phía mình, Diệp Giai Nhi ngơ ngác, sau khi lấy lại tinh thần thì âm thầm cắn răng trừng mắt nhìn anh.
Thẩm Hoài Dương liếc cô, đôi mày kiếm đen dày khí phách nhíu lại, cười như không cười.
Đương nhiên là Lâm Nhất Dung không chịu, cô ta muốn anh Hoài Dương đưa đi chứ không phải người phụ nữ xấu xí kia.
“Anh Hoài Dương, em với chị dâu… Không thân quen.
”
Thẩm Hoài Dương khẽ nhếch môi: “Em đi đâu cũng ngủ quên rất tự nhiên, hay là em không muốn đi mua sắm chung với chị dâu?”
“Không có…” Lâm Nhất Dung cào loạn móng tay màu cam trên tay vào chiếc váy trên người một cách oán hận, lúc này cô ta còn có thể nói ra cái gì như không muốn sao?”
Không có là tốt rồi…”
Thẩm Hoài Dương bưng ly nước ấm trên bàn lên, uống mấy ngụm, vẫn nhíu mày như cũ.
Anh thật sự không thích hương vị này…
“Chẳng lẽ tôi là không khí sao?” Diệp Giai Nhi mở miệng.
Anh trực tiếp quyết định thay cô, thậm chí cũng không thèm hỏi ý, chẳng lẽ cô vô hình sao?”
Nghe vậy anh dựa vào trên ghế sô pha, hai tay vòng trước ngực, có chút lười biếng và tùy tiện, dù thế thì vẫn ung dung liếc cô: “Không phải trường học đã nghỉ rồi sao?”
Diệp Giai Nhi thật thà thừa nhận: “Đúng vậy, nhưng nói không chừng ngày mai tôi sẽ có cuộc hẹn khác.
”
“Nói không chừng sẽ có cuộc hẹn khác?” Anh nhíu mày.
Cô gật đầu, cô thật sự không có nhiều thiện cảm với Lâm Nhất Dung này.
“Vậy chờ khi cô có cuộc hẹn khác cụ thể thì chúng ta bàn lại…” Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, nói vậy thật… Hợp lý…
Diệp Giai Nhi: “….
”
Lúc này, Lâm Nhất Dung sáp lại gần: “Có phải chị dâu không tình nguyện dẫn em đi siêu thị không?”
“Không có, có thể đi dạo phố với một cô em chồng xinh đẹp như vậy là vinh hạnh của chị.
” Cô ngoài cười nhưng trong không cười, thái độ vô cùng thân thiện.
Cô em chồng?
Cô thật sự xem mình là mợ chủ Thẩm của nhà họ Thẩm ư? Thật đúng là buồn cười mà.
Lâm Nhất Dung cười lạnh trào phúng trong lòng vài tiếng, sau đó rời đi.
Diệp Giai Nhi thu hồi ánh mắt lại rồi nhìn về phía người đàn ông với đôi mắt diều hâu đang ngồi trên sô pha, nhíu mày cười nói: “Quả nhiên là anh Thẩm chu đáo nha…”.