CHƯƠNG 633
Chỉ có Diệp Giai Nhi mặc một chiếc váy dài, ngay cả mắt cá chân của bị che khuất, ngay cả bước đi cũng phải nắm lấy thân váy, chân mày nhíu chặt lại, vô cùng bất mãn.
Nhưng mà cái váy dài này là do người đàn ông đã chọn, cô cũng rất rất muốn mặc đồ tắm, có điều là…
Ánh mắt rơi vào những người phụ nữ ăn mặc hở hang, trong mắt Diệp Giai Nhi có chút ghen tị, thật là đẹp quá đi.
Thẩm Hoài Dương lại lạnh nhạt lườm cô một cái: “Còn nhìn người ta nữa, mất sắp lồi ra ngoài rồi kìa.”
Nghe thấy câu nói này, Diệp Giai Nhi nhanh chóng phát biểu suy nghĩ của mình: “Em cũng muốn mặc đồ tắm, mặc váy dài không tiện gì hết.”
“Em có dáng người giống như vậy không?” Thẩm Hoài Dương lại trêu chọc cô.
Diệp Giai Nhi không còn gì để nói, cái người này…
Cuối cùng, cô lại tức giận bất mãn nhìn chằm chằm vào anh: “Em có dáng người như vậy hay không, chẳng lẽ anh không biết?”
Thẩm Hoài Dương vô cùng thích nghe câu nói này, giữa hàng lông mày đều là ý cười lười biếng, mập mờ ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô, anh nói: “Đến đây, để anh tự tay đo, kích thước này tất nhiên là không có vấn đề gì.”
Cô hất bàn tay thừa cơ chiếm tiện nghi của anh ra ngoài, Diệp Giai Nhi tức giận trừng mắt nhìn anh, Huyên Huyên thì đang lăn qua lăn lại chơi cát ở dưới đất.
Thẩm Hoài Dương bơi rất giỏi, Huyên Huyên vung vẫy hai cái chân ngắn ngủn, la hét ầm ĩ đòi bơi.
Hai ba con đứng trong nước biển, Thẩm Hoài Dương dạy Huyên Huyên, Diệp Giai Nhi đứng ở bên cạnh nhìn xem, chiếc váy dài ở trên người đã ướt đẫm từ lâu, dán ở trên người cô.
Híp mắt nhìn cô, Thẩm Hoài Dương hất nhẹ cầm ra hiệu kêu cô lên bờ, mà cô thì lại bất mãn cười một tiếng rồi nói: “Anh cho rằng bây giờ vẫn là thời phong kiến hả, anh nói xem, sao trước khi em lại không phát hiện suy nghĩ của anh bảo thủ như thế?”
“Bây giờ phát hiện cũng không muộn đâu, thật ra thì mặc nhiều một chút cũng không có gì là không tốt, không phải là phụ nữ sợ bị ăn nắng hả? Em ăn mặc như thế này làm sao có thể bị ăn nắng được chứ, có đúng không?”
“Đồ quỷ này.” Cô bực bội nói, cũng chỉ có anh mới có thể nói mấy lời này đàng hoàng như thế, cái gì mà sợ rám nắng chứ, chỉ cần đến bãi biển thì chắc chắn phải có bôi kem chống nắng rồi.
Mà ở bệnh viện thành phố S.
Thẩm Thiên Canh sốt ruột đi qua đi lại trong phòng bệnh, kết quả xét nghiệm tủy đã có rồi, mặc dù xác suất phù hợp không cao như trong tưởng tượng, nhưng mà cũng coi như nằm ở tầm trung có thể cấy ghép.
Nhưng mà vấn đề mấu chốt lúc này là không thể gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi, trường học lại nghỉ, căn bản không tìm thấy cô ở đâu.
Chẳng lẽ là cô đổi ý rồi?
“Em đừng lo lắng, anh đã cho người đi điều tra rồi, xem xem rốt cuộc là nó đang ở đâu.” Thẩm Thiên Canh nói với Dương Tuyết, sau đó lại gọi điện thoại.
Vào thời khắc mấu chốt không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào, tỷ lệ ghép tủy căn bản không tốt, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.
“Tôi thấy người không cần sốt ruột là ông mới đúng đó, ông đã đi tới đi lui trong phòng bệnh mười mấy vòng rồi, tôi thấy mà nhức hết cả đầu.” Dương Tuyết bưng ly nước lên, nhìn ông ta, bà ta không hề gấp gáp, bà ta tin tưởng là ông ta có cách.
Nghe vậy, lúc này Thẩm Thiên Canh mới ngồi xuống cái ghế sofa ở bên cạnh, chờ đợi điện thoại phía bên kia, bây giờ ông ta hy vọng nhất là có thể điều tra ra vị trí của Diệp Giai Nhi.