CHƯƠNG 656
Thẩm Hải Băng giật mình nhìn về phía tờ giấy kết quả, đúng là xác suất phù hợp rất thấp, cô ta chắc chắn là mình không động tay động chân.
Thẩm Thiên Canh không thể chấp nhận kết quả như thế, ông ta đã chờ đợi lâu như vậy, không phải là để đợi một kết quả như vậy, nếu như thế, mọi chuyện lại trở về vị trí xuất phát.
Không phù hợp, cô ta và Diệp Giai Nhi đều là con của Dương Tuyết, bây giờ xác suất phù hợp của cô ta rất thấp, vậy thì chỉ còn lại có Diệp Giai Nhi.
Ngồi ở bên cạnh Thẩm Thiên Canh, Thẩm Hải Băng không nói tiếng nào, ánh đèn trên hành lang bệnh viện hắt lên gò má của cô ta, có thể thấy rõ bọn họ đều đang lâm vào trầm tư.
Thân thể khom xuống, đầu vùi vào giữa hai chân, trong nháy mắt Thẩm Thiên Canh như già đi mấy tuổi, đến lúc này ông ta cũng không thể chấp nhận kết quả như thế, tất cả các hi vọng và mong chờ trong lòng ông ta đều ký thác trên người Thẩm Hải Băng, lúc này toàn bộ đều đã biến thành hư không.
Biểu cảm thất bại, tinh thần không tốt, tất cả những điều này cho thấy rõ anh cả thật sự yêu Dương Tuyết rất sâu sắc. Nhìn chằm chằm vào gương mặt của ông ta một hồi lâu, Thẩm Hải Băng mới di chuyển tầm mắt, nhẹ nhàng thở một hơi, an ủi ông ta: “Anh cả, anh cũng đừng quá đau lòng.”
Nghe thấy tin tức này, Tô Tình vẫn còn đang nghỉ ngơi, sau khi nghe xong gần như là bà ta ngồi phắt dậy từ trên giường, tâm trạng của bà ta vui mừng chưa bao giờ có, còn kêu người giúp việc chuẩn bị cơm trưa.
Nhưng mà bà ta vẫn không yên lòng, lo lắng Thẩm Hải Băng và Thẩm Thiên Canh động tay động chân sau lưng bà ta, sau đó lại tung ra tin tức giả như thế này để lừa gạt bà ta, để cho bà ta mắc lừa thả lỏng cảnh giác. Cho nên Tô Tình cũng không phớt lờ, mà là phái người âm thầm đến bệnh viện xét minh tính chân thật của kết quả xét nghiệm.
Một khi tin tức được truyền đi thì vô cùng nhanh, không qua bao lâu, Thẩm Hoài Dương và Diệp Giai Nhi đều đã biết rồi.
Bàn tay đang bưng ly nước cứng đờ, Diệp Giai Nhi kinh ngạc đứng ở đó, trong nháy mắt cô quên mất mình muốn làm cái gì.
Quả thật là ứng với câu nói trước đó mà cô đã suy nghĩ, tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh trêu ngươi.
Sau khi nghe nói Thẩm Hải Băng là con ruột của Dương Tuyết, cho dù trong lòng cô có cảm giác gì đi nữa, nhưng mà nói thật cô thật sự thở phào một hơi, khi thượng đế đóng một cánh cửa của bạn lại thì sẽ giữ lại cho bạn một cánh cửa sổ.
Cô còn tưởng rằng thượng đế chừa lại cho cô cánh cửa sổ, không ngờ rằng cánh cửa sổ đó căn bản là cửa chết, kín không có khe hở.
Bây giờ những ảo tưởng tốt đẹp của cô đều đã bị hủy diệt, tất cả mọi chuyện lại trở về xuất phát điểm một lần nữa.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi!” Thân thể nho nhỏ của Huyên Huyên nhảy nhót vui vẻ, giọng nói kéo thật dài.
Một lúc sau, Diệp Giai Nhi mới lấy lại tinh thần, cô cúi đầu nhìn Huyên Huyên: “Sao vậy con?”
“Con đã gọi mẹ mấy tiếng rồi, mẹ đều không nghe thấy.” Huyên Huyên chu cái miệng nhỏ, đôi mắt linh động xoay chuyển vòng vòng: “Mẹ ơi, mẹ đang nhớ ba hả, mẹ còn bám ba hơn là Huyên Huyên nữa.”
Giận dỗi nhìn bộ dạng trêu chọc của Huyên Huyên, cô nói: “Một đống đồ chơi lộn xộn ở trên ghế sofa, con dự định để mẹ ném hết ra ngoài có đúng không?”
Nghe vậy, cái mông nhỏ của cô nhóc vặn vẹo uốn éo, nhanh như chớp trong nháy mắt không còn bóng dáng đâu nữa, chỉ nghe thấy trong phòng khách truyền đến những âm thanh lộn xộn.
Thứ bảy chủ nhật không cần phải đi học, với lại trong lòng Diệp Giai Nhi đang có chút lo lắng, cô trở về phòng liền chìm vào giấc ngủ.