Tối nay, cô nhất định phải nói rõ chuyện này với Thẩm Hoài Dương.
Sau khi gật đầu, đợi cô rời đi, ánh mắt Trần Dĩ Ninh ảm đạm tùy ý nhìn bốn phía xung quanh, trong lúc vô ý đã đảo qua chiếc xe hơi sang trọng màu đen vừa mới dừng lại, cô ấy giật mình.
6666, cô ấy nhỡ rõ cái biển số xe này là của Thẩm tổng.
Lúc này, cửa xe mở ra, một thân hình cao to đi xuống xe, đúng là Thẩm Hoài Dương rồi.
Áo khoác ngoài màu đen thẳng tắp của bộ âu phục, nhìn trông thật tuấn tú, khuôn mặt hoàn hảo và khí chất tao nhã làm cho những người xung quanh phải quay đầu lại liên tục.
Tay phải của anh còn cầm điện thoại, còn đang trò chuyện với ai đó, đôi mắt đảo qua Trần Dĩ Ninh, bước đôi chân dài về phía trước.
Thấy thân hình kia càng ngày càng gần, Trần Dĩ Ninh cảm thấy được bản thân không thể hít thở nổi, nhiều hơn nữa là sự không thể tin và mừng như điên đến nỗi không có lời nào có thể tả được.
Vậy mà anh lại đi về phía của mình…
“Cô giáo Trần…” Thẩm Hoài Dương cất điện thoại, nhẹ nhàng chào hỏi.
“Thẩm tổng.
” Trần Dĩ Ninh lập tức đứng dậy, gương mặt đỏ ửng, có chút co quắp.
“Giai Nhi đâu?”
Sững sờ, Trần Dĩ Ninh chỉ cảm thấy kinh ngạc, Giai Nhi, Thẩm tổng sao lại gọi thân mật như vậy?
“Đi mua cà phê rồi…” Một lúc lâu sau, cô ta không thể chống cự lại sự nghi ngờ lớn trong lòng, cuối cùng hỏi: “Thẩm tổng hình như rất quen thân với Giai Nhi thì phải?”
“Đúng là rất quen thuộc…” Anh nhướng mày, khẽ nhếch môi mỏng: “Chúng tôi đã kết hôn…”
Sắc mặt Trần Dĩ Ninh lập tức thay đổi, trái tim như bị kim đâm một cái, máu đều chảy ra ngoài, hơi thở dồn dập.
Ngay sau đó, lại nghĩ tới câu nói không quen vừa rồi của Diệp Giai Nhi, bàn tay cô ta siết chặt, cắm thật sâu vào trong lớp da thịt mềm mại trong lòng bàn tay, in thành dấu vết.
Cô ta, cô ta đang cố ý chê cười mình sao? Lúc này Diệp Giai Nhi đang bưng hai ly cà phê đi tới, nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, cô lấy làm kinh hãi, sững sờ nói: “Sao anh lại tới đây?”
Sau đó, cô căng thẳng nhìn qua Trần Dĩ Ninh với ánh mắt thăm dò, mối quan hệ giữa cô và Thẩm Hoài Dương, chẳng lẽ cô ấy đã biết rồi sao?
Trần Dĩ Ninh đương nhiên đã nhận ra cái nhìn chăm chú của Diệp Giai Nhi, đè xuống những cảm xúc bén nhọn và đau đớn trong lòng, miễn cưỡng mở miệng: “Giai Nhi, cô kết hôn tại sao lại không nói với tôi một tiếng, tôi vẫn luôn chờ được ăn kẹo mừng của cô đấy…”
Hoá ra cậu ấy đã biết, chắc là Thẩm Hoài Dương nói cho cậu ấy biết… Nhưng nhìn vào thái độ của cô ta như không để ý, còn có thể trêu ghẹo, sự lo lắng trong lòng Diệp Giai Nhi dần lắng xuống.
Kéo tay Trần Dĩ Ninh, vẻ mặt cô nghiêm túc và áy náy: “Thật xin lỗi, chuyện này tôi cũng không phải cố ý giấu diếm, tôi cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình.
”
Nỗi khổ tâm?
Có thể cùng một người đàn ông như vậy kết hôn, cô ta lại còn nói có nỗi khổ tâm, đây là đang chế giễu mình sao?
Trần Dĩ Ninh cười lạnh trong lòng, trên mặt lại biểu hiện một nụ cười ôn hoà.
“Đồ ngốc, chuyện này có gì mà phải xin lỗi, tân hôn vui vẻ, Thẩm tổng đến tìm cô chắc chắn là có chuyện, nhanh đi đi!”
Diệp Giai Nhi cười, quay người, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Hoài Dương, đã thấy khuôn mặt lười biếng của anh, môi mỏng khẽ câu lên, dù bận vẫn ung dung liếc nhìn cô, ép hỏi: “Đối với nổi khổ tâm trong lòng mợ Thẩm, tôi thật sự có mấy phần tò mò, không ngại nói nghe thử một chút, mợ Thẩm…”
“…”
Anh chính là đang cố ý! Cô buồn bực, cắn răng nhìn chằm chằm vào anh!.