CHƯƠNG 661
Âm thầm cắn răng, Diệp Giai Nhi bất mãn cầm lấy, sau đó đi vào trong phòng thay quần áo.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng của mình từ trong gương, gương mặt ửng đỏ, nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, như thế này thì làm sao có thể đi ra ngoài đây?
Đừng nói là ác ý đùa cợt muốn trêu chọc anh, chỉ sợ là lúc này ngay cả cánh cửa cô cũng không thể bước ra được, nói chung là da mặt của cô không dày bằng anh.
Đứng ở trong phòng thay đồ có hơi lâu, tiếng thúc giục của người đàn ông không ngừng xuyên qua cánh cửa truyền vào trong phòng.
Hít một hơi thật sâu, sau đó Diệp Giai Nhi đi ra ngoài.
Đôi mắt của Thẩm Hoài Dương lập tức trở nên tối sầm lại.
Máu ở trên người chảy ngược, Thẩm Hoài Dương đẩy cô ra phía sau, sau đó nhảy phốc dậy từ trên giường, sải bước đi vào trong nhà vệ sinh.
Trời vào thu, đương nhiên buổi tối rất lạnh, nhưng mà khi dòng nước lạnh buốt dội lên trên người anh, anh lại không cảm thấy lạnh chút nào, mà vẫn vô cùng nóng như lúc nãy.
Cô cũng không làm ra hành động gì quá gợi cảm, chỉ cần chủ động vài lần là đã có thể khiến anh tước vũ khí đầu hàng.
Thở ra một hơi, bàn tay to của Thẩm Hoài Dương lau giọt nước ở trên mặt, cánh tay cường tráng rắn chắc chống lên vách tường, mặc cho dùng nước lạnh lẽo thuận theo thân thể anh chảy xuống phía dưới, cuối cùng vẫn không quên khẽ mắng một tiếng.
Khóe miệng nở một nụ cười đã đạt được ý đồ, Diệp Giai Nhi đưa tay kéo chăn che mình lại, cô cố ý nói với phòng tắm: “Anh Thẩm vẫn còn chưa tắm sạch sẽ hả?”
“Em ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho anh.” Trong giọng nói của người đàn ông mang theo vài phần thô bạo.
“Cái này không phải là ứng với câu nói lúc nãy đó à, tự mình gây nhiệt thì không thể sống, cần thiết gì chứ?” Cô thoải mái lật xem tạp chí.
Bên đây đúng là rất thoải mái, mà người đang trong phòng tắm đang giao chiến với nước lạnh thì lại lâm vào trong hoàn cảnh nước lửa giao thoa.
Thẩm Hoài Dương nghĩ là sau này vẫn nên bớt làm mấy hành động đó đi, hiển nhiên là anh đã đánh giá thấp sức chịu đựng của mình, cũng đánh giá thấp năng lực cám dỗ của cô.
Mới có một lúc thôi, anh khó đảm bảo mình không chảy máu mũi.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Diệp Giai Nhi thức dậy khá sớm, hai người vẫn còn chưa tỉnh dậy, cô đi xuống dưới lầu mua thức ăn sáng.
Dưới lầu chung cư có một cửa hàng bán thức ăn sáng, có rất nhiều người, cô muốn mua một lồng bánh bao hấp, sau đó lại mua mấy ly sữa đậu nành, mang theo mấy đĩa bánh.
Đợi sau khi cô đi lên lầu, có một bóng người âm thầm đi tới, nhìn cô mấy giây, sau đó nhấc chân đi vào trong cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Một lúc sau, người đó mới bước ra khỏi cửa hàng bán đồ ăn sáng, trên mặt của ông chủ cửa hàng bán đồ ăn sáng tràn đầy nụ cười tiễn anh ta đi khỏi.
Trong khoảng thời gian anh ta ở trong cửa hàng bán đồ ăn sáng, không có ai biết anh ta đã nói gì với ông chủ.
Sau đó, người đàn ông ấy đi đến khách sạn, Thẩm Thiên Canh đã chờ ở trong phòng lâu rồi, nhìn thấy anh ta đi vào thì liền mở mắt ra: “Đều đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi?”
“Vâng, đều đã dặn dò xong rồi.” Người đàn ông gật đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Thiên Canh đứng dậy, sắc mặt thâm trầm không nhìn thấy cảm xúc trong đó.